Tumgik
#tanvan
toioday · 10 months
Text
Rốt cuộc có thực sự yêu hay chưa?
Đó cũng chẳng phải lấy thời gian là thước đo, cũng không phải các yếu tố hình thái, bản tính mà hình thành. Thực sự yêu chỉ cần trong mắt chỉ mỗi mình người ta yêu, trong lòng duy nhất người ấy hiện hữu.
Nếu như một trong hai chúng ta còn rung cảm khác tác động, phấn khích bởi một điều mới mẽ khác đem lại. Hai chữ “thực sự” không còn ý nghĩa mà đổi lại “tạm bợ” mà thôi.
Mong rằng mỗi chúng ta khi có được thứ tình yêu ấy, đều “thực sự” mà đối đãi với nhau.
Cả đời cũng chỉ mong gặp được người:
“Vừa gặp, bạn đã cười. Vừa gặp bạn, đã cười.”
Tumblr media
46 notes · View notes
maydieuvuvo · 4 months
Text
Tumblr media
"Khi yêu thương ai đó Món quà tuyệt vời nhất ta có thể dành tặng họ Chính là sự tồn tại của chính bản thân ta."
Hãy nhớ rằng, sự hiện diện của mình đôi khi chính là niềm hạnh phúc của người khác. Chúng mình đến với cuộc đời, dù chỉ là một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường, trân trọng những gì nhỏ bé bình thường hay yêu một ai đó bình thường, nhưng những gì "bình thường" ấy đôi khi cũng là mong muốn giản đơn của nhiều người khác.
Và, dù mọi thứ có bình thường đi chăng nữa thì tớ luôn tin, sự xuất hiện của mỗi người trong cuộc đời vẫn mang một sứ mệnh nào đó mà có thể mình chưa khám phá ra, sứ mệnh đôi khi là làm một niềm hạnh phúc cho người khác! 
8 notes · View notes
iamyangphan · 2 years
Photo
Tumblr media
Tôi từng nói với G về những người chết trẻ, nhưng anh đã gạt phắt ra. “Những đứa trẻ ngớ ngẩn”, G nói thế. [...]
Tôi không biết, thực sự là vậy. Nhưng tôi có thể hình dung rằng nó rất đáng sợ. Có một lần, tôi nghe lũ bạn kháo nhau về nhân vật kì lạ nhất trường. Thằng nhóc đó luôn khoác chiếc áo len dày cộm, ngay cả khi thời tiết đã ấm lên rất nhiều. Nó luôn rụt rè và có chút bệnh hoạn. Chúng tôi nhận ra, nó rất sợ để đồ bẩn rơi vào tay mình. Vì thế, cả bọn đã chơi một trò khá thú vị, bằng cách đổ tương ớt lên tay thằng nhóc. Tuy nhiên, phản ứng tức thời của nó khiến chúng tôi run sợ.
Nó kêu thé lên, bằng chất giọng của một loài vật bị tra tấn. Máu rút dần khỏi các mao mạch trên gương mặt đó, để lại màu trắng bệch như xác ướp. Nó đứng bật dậy, lùi lại phía sau, khiến chiếc ghế thằng nhóc đang ngồi ngã chỏng chơ xuống mặt đất. Chúng tôi thấy nó chạy như bị ma rượt vào phòng vệ sinh. Vội vã đi theo thằng nhóc, tôi đã thấy hình ảnh kì cục từ nó. Liên lục lấy chiếc nùi ghẻ chà nồi, nó cọ sát vào làn da mỏng manh của mình, như cách người ta muốn bóc tung vết cháy xém trong đáy chảo. Máu tứa ra từ tay nó. Chúng tôi la lớn, rằng thằng nhóc điên rồi.
Nó ngẩng mặt nhìn tôi. Đôi mắt ấy ráo hoảnh, chìm trong nỗi sợ mà chúng tôi không thể hiểu. Nước mắt chảy giàn giụa trên gương mặt nó. Đồng thời, có tia lửa phẫn uất bật ra, như thể chỉ trong chốc lát nữa thôi, thằng nhóc sẽ đánh chén tôi như cách con sư tử nhấm nháp phần thịt mềm của nai vậy.
Nhưng điều quan trọng hơn hết, chúng tôi thấy nó cô đơn, lập dị. Khi đó, thằng nhóc 13 tuổi. Khoảnh khắc kì quặc của nó cũng in sâu trong tâm trí chúng tôi, ngay cả khi nó chuyển trường một tuần sau đấy. 
Hình như hai tháng sau, tôi nghe nói, nó đã tự sát thành công, sau nhiều lần chết hụt. Tin tức đó được đăng lên mạng xã hội. Những đứa bạn của tôi tìm kiếm hiện trường đứa học sinh đó tự tử qua những trang deepweb – nơi mà chẳng phụ huynh nào biết được. Hình ảnh đứa học sinh đó nằm ngật trong bồn tắm, cổ tay rách toác nhanh chóng ám ảnh chúng tôi. Một số gắt gỏng, rằng tại sao những hình ảnh dễ dàng tìm thấy trên Internet, rằng chẳng có gì bí mật cả, ngay cả khi ai đó tự sát trong phòng kín. Nhưng rồi, vài trào lưu mới nổi nhanh chóng đắp tấm vải lên bi thương đó, chôn nó một cách nhanh chóng và gọn gàng, tựa chỉ cần một cú xúc đất là xong tất cả. Vậy đấy, dấu chấm lẹ làng cho một câu chuyện tự sát.  
[Vụn Ký Ức - NXB Trẻ]
Bạn có thể mua sách tại link sau: https://shorten.asia/tcNceBbh
Tumblr media
25 notes · View notes
andyan98 · 1 year
Photo
Tumblr media
GẢ ĐÀN ÔNG 'THẤP KÈM CỰC PHẨM"
Đây là câu nói trong chương sách từ chương của nữ MC A Nhã, sách bao gồm nhiều chương trong cuốn Mặt Trời Trong Tim
Năm nay tôi 27 tuổi, cũng là năm mà đầu tiền tôi biết mùi vị đàn ông là gì. Thật tôi chẳng ngại gì về số tuổi này bởi suốt gần 4-5 năm qua tôi toàn ngủ (tác dụng của thuốc trầm cảm sau một biến cố năm  20 tuổi, chỉ là tôi uốg nhiều hơn người ta nên ngủ hơi lố đó mà)
Nói tới chuyện chính đi:
Bạn có thể hiểu ý tôi không? Chính vì bản yếu đưới nên bạn phải bất cần. Bất cứ việc gì tôi đều không để tâm, vì mình để tâm nó, nó mới làm khổ được mình. Bạn không xem nó là gì cả thì nó thật sự chả là gì cả!” (thoại trong phim) Nhưng tình yêu không như thế. Bản chất của tôi là một người vô cùng nhạy cảm và tiêu cực trong tình cảm (sẵn vẫn còn trầm cảm trong người).  Tôi tưởng tôi có thể đánh đổi tất cả cho tình yêu. Lần này là lần đầu tiên những người mà tôi từng khuyên họ, mắng họ nói với tôi câu: Chị cũng có ngày này sao?” ha ha. Có gì đâu. Bạn chưa nghe qua câu hát: Đi qua nhân gian, nghĩ rằng đã học được cách phòng vệ. Nhưng lời thật mất lòng, con người mà cứ gặp tình yêu là lại chiềm đắm”?
Dù sao thì ở tuổi này, nói những gì kinh hãi tôi trải qua không nhiều nhưng nói ít là tôi không chịu. Về cách sống, mọi người xung quanh luôn (trước khi tôi luỵ tình) thấy tôi là một người bạn, người chị bất cần. Cái gì có cũng được không cũng không sao. Bà đây không quan tâm, thật tôi cũng chả quan tâm gì về ai, về chuyện của cả tôi, huống chi chuyện người ta.  
Tôi đã 27 tuổi rồi, chuyện tôi không có “cơm chan nước mắt”. Những năm 20 tôi đã từng thấy qua những thư xa xỉ , những con người giàu nức tiếng, những lật mặt 180 độ và thấy qua vô số. Nặng nhất chính người tôi tin họ sẽ tin tôi với những gì tôi đã đối đãi với họ, người mình quý trọng nhất nhất cho một cú trời giáng, mọi khái niệm của tôi về niềm tin nó trở thành con số 0, Bạo lực mạng tôi cũng đã trả qua, sợ hãi vì mình có khả năng sẽ mắc phải vấn đề hợp đồng ký kết, nhưng số tôi may, sống ẩu nhưng được ơn trên phù hộ. Thay vì hợp đồng phải làm theo thì bị huỷ do năm đấy Quốc tang, tận đúng ngày 2 ngày hợp đồng ko diễn ra Thời gian đó là cú đẩy giúp tôi nâng cao tầm nhận thức của mình về tình cảm. Thêm cú giáng của ông khi mọi công việc đều bị huỷ, từ một người được khá người ganh ghét và thương mến. Ông muốn tôi biết dù mày có năng lực hư thế nào thì sự tự cao, hóng hách, chủ quan, nghe lời tâng bốc đó mày m nghĩ mày giỏi phải dẹp đi. Biến cố đó như thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi, tôi vốn dĩ chỉ là một nhân viên đam mê nhiệt huyết và tràn đầy năng lượng trong công việc, giao du tốt đẹp, lại biến thành một đứa chả còn nghĩ gì. Đầu óc tôi cứ ngủ, mọi mối quan hệ đều mất đi, toàn là lời mắng chửi... Niềm tin, mục sống là thứ vục chúng ta dậy mỗi ngày. Còn tôi? Bây giờ tôi vẫn hay nói đừa với mọi người, nếu không tính thời gian ngủ, tôi chỉ mới 23-24 thôi đấy! Anh Thật ra trong mấy năm ngủ tôi vẫn tìm một nơi để kiếm tiền sinh hoạt. Khi đó dịch vẫn chưa diễn ra, khoảng cuối 2019.  Lần đầu gặp quả thật tôi rất ghét con người mang nét trẻ trâu nay. Sau mới biết anh ấy là một người dẫn đầu, không tỏ vẻ, vui vẻ, hài hước, có năng lực, đẹp trai  (với tô)... nói chung là tốt. Sau đó có chuyện nhỏ xíu liên quan công việc thôi đã làm tôi cảm giác có cảm tình với anh rất nhiều. Tôi chú ý anh từng chút một, và với biểu hiện của anh ấy cũng một bé nhân viên nữ. Cả công ty ai chả biét là họ đang yêu nhau. Tôi cũng có đôi lần chat bằng nick công ty cấp để hỏi anh vài vấn đề, đa số toàn là tối nay team em ở lại nhậu, rủ đánh bài v.v.. Nói chuyện rất vui.. Sau đó thì dịch bệnh đến, công ty cho làm online.
Sau này khi qua lại với nhau, anh bảo anh không có cặp bồ bịt gì với cô bạn đó cả. Dù là tôi tận mặt thấy họ thân mật với nhau. Thật ra cũng không khó hiểu, anh từng nói: Anh chưa bao giờ nói thích hay yêu ai cả”, “Em cũng theo anh như cách bạn đó bạn họ nguyện ý đi theo anh thôi”. Oh. Tôi vẫn nhớ anh cho tới khi tháng 3 năm nay 2023. Tôi và nhỏ em thân thiết nghĩ thôi, giờ lên tinder tìm bạn đi. Tôi cũng khá ngượng ngùng vì sự thật tôi chưa quan hệ với ai. Bạn nghĩ đi, những năm 19, 20 tôi đam mê theo đuổi công việc, sau đó là biến cố “ngủ bất kể xuân hạ thu đông”, có khi tác dụng của thuốc làm tôi chả nhớ gì. Tôi cũng không nghĩ tới bỗng giờ con em nó kêu vậy, tôi cũng có match kha khá người, nhưng tôi không muốn. Tôi lại chợt nhớ tới anh. Không hiểu cái động lực gì khiến tôi có thể dám.. nhắn anh là đi ngủ với em không? Chúng tôi có ra một số giao kèo, chỉ là với đàn ông, họ chỉ coi mình là nơi giải toả. Còn phụ nữ, càng gần gữi lại càng mê lú hơn. Mọi chi phí tôi không hề để anh bỏ ra, anh muốn quà tôi có dư tôi sẵn sàng tặng. Tôi muốn anh vui. Chỉ cần anh tôi cũng vui. Có một việc tôi muốn cân nhắc phụ nữ rằng đừng nên như tôi, thiếu kiến thức nên trong vòng 4 tháng, tôi đã bị rong huyết rất nhiều. Anh không ép tôi, tôi chỉ muốn anh được vui mà thôi.
Thật mê lú khi với tôi, anh vẫn là người đàn ông cực phẩm. Trừ việc anh bảo chẳng có gì nói với tôi cả. Anh có thể im lặng thật sau khi tôi càm ràm. Càm ràm rằng tôi rất nhớ anh, càm ràm vì tâm sự với anh những gì anh không thể hiểu hoặc không muốn hiểu. Đơn giản vì anh không yêu tôi. Anh cứ đưa việc chúng ta đã giao kèo ra, rằng anh hiện chẳng yêu ai cả chỉ lo có tiền (này là sự thật). Anh cứ hay bảo tôi: tuỳ em, sao cũng được,.. đại loại vậy. Nghe có vẻ cưng chiều nhưng đó chính là biểu hiện của việc không quan tâm. Cứ tuỳ tôi nên cứ mỗi khi cãi vã anh đều bảo toàn do do tôi tự làm mọi chuyện tè le tào lao chứ anh đâu làm gì, cứ càm ràm mãi a rất mệt. Anh đang tập trung sự nghiệp, như thể tôi đang quấy rầy anh, anh còn chặn cả tin nhắn tô, khi tôi nói suy nghĩ của tôi về thái độ của anh. Ai chẳng có công việc chỉ là có được nhắn tới thì vui mừng. Có người nhắn tới thì phiền phức.
Tôi hiểu anh có nỗi khổ của tâm của anh, thật sự anh chẳng cần gì, anh chỉ cần tiền. Tiền là tất cả những gì anh cần với ý tốt, nên mỗi lần ah cọc em đều cố nhịn anh khi anh có như thế nào. Cho tới hôm qua tôi vẫn còn liệt kê lí do muốn dừng là, có phải anh đang chuyện gì không? Chuyện gì được chứ. Ban đầu anh còn rất tử tế và chiều theo tôi, giờ thì không rồi. Anh cũng đã bắt đầu nói nhưng câu như: Chán, phiền, mệt…
Gần đây anh mới nói ra anh có thời gian tiêu cực. Nói về tiêu cực, tôi coi như khá có kinh nghiêm Vấn đề là từ khi anh cho tôi biết điều đó anh trở nên rất khác, anh không còn là anh mà em thương mến bất chấp nữa. Anh có thể nói ra câu để giải thích việc im lặng là : "Nói dai mắt công em lại tiêu cực" "cứ nhắn em là em nhắn mãi nói quài"... anh có thể nói em dửng khi anh bận mà. Tại sao tới giờ anh mới có thái độ đó. Tôi luôn nói anh tốt, có chí hướng cố gắng. Chỉ là anh không yêu tôi, anh chỉ cần gì đó từ tôi mà thôi. Tôi biết, chỉ là tôi cứ không thể dừng nhớ anh, nên cứ thế mà níu kéo. Nhưng hôm nay, khi anh nói dừng. Tôi sẽ dừng, dù rằng nhiều lần là tôi nói dừng để xem anh như thế nào, anh luôn okey. Vì anh biết tôi sẽ lại tìm dến và năn nỉ anh, như hôm lần này vậy. Tôi cũng đã năn nỉ anh phải làm sao anh mới tiếp tục qua lại với tôi tiếp. Anh nói để coi tôi thay đổi như thế nào? Rõ ràng anh không để ý câu chuyện tôi nói, tôi đã đang cố gắng để tích cực lắm rồi. Vậy thì còn gì để tiếp tục, tôi biết sẽ rất khó khăn. Tôi không chắc tôi có lại không kiềm được cơn nhớ mà lại nhắn anh không. Nhưng tôi cũng đã quá mệt với mọi thứ rắc rối dạo này gặp phải, vậy mà tôi vẫn nhớ anh. Thật ra câu chuyện này không bi quan, nó chỉ là một đoạn quan hê lạ lùng trong khách sạn mà thôi.
Không ai xấu cả, chỉ tôi không ngờ mình đã lặm sâu vào trong khi ban đầu chấp nhận chỉ đi khách sạn để thử lần đầu tiên, tôi muốn nó thuộc về anh. Ai mà dè được sự ngoại lệ bao giờ. Phải không?
Vẫn là: Cảm ơn anh đã ở bên anh vào những ngày không ai biết em ở đâu. Dù bất cứ lí do gì.
Và các bạn nữ ạ: PHỤ NỮ TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC CỐ CHẤP Ở CẠNH NGƯỜI KHÔNG YÊU MÌNH.  RÁNG BỎ ĐI. Mình ban đầu cũng chẳng cần ảnh là của mình. Chỉ đơn giản khi nghĩ tới người đầu tiên thì mình muốn phải là anh ấy. Những cuộc ân ái thật sự làm mình muôn sở hữu anh thêm. Chình mình là ngày càng ngày càng muốn ah ấy là của mình, cứ chờ tin của anh mọi lúc. Bạn thấy kết quả của viẹc cố chấp đi theo một người không yêu mình khôg? Thậm chí ngay cả khi quan hệ, dù âh vấn tận hưởng, vẫ đê mê nhưng minh biết nó chỉ có dục vọng thôi. Không hề bỏ chút tình cảm nào. Thay vì ôm ấp nhau anh lại quay sang chỗ khác. Khôg phải mình không có người thích, nhưng những người đó họ luôn ân cầ, luôn hỏi mình như thế nào, đưa đón mình.. luôn cố tìm cách áp sát mình. Còn anh, dù minh ngủ với anh bao lần thì khoảng cách vẫn vậy.
Một hôm sau khi tối qua cãi nhau, mình cứ nghĩ là anh nói nh dậy rồi nên mình nhắn anh suốt. Thời đại này ai lại cầm check điện thoại bao giờ. Mình cứ lo sợ mõi lần anh im. Anh im tức mình đã làm sai gì đó; nhưng không, giờ mìh biết anh im vì anh biết, mình sẽ làm gì tiếp theo với anh....
Nhưng từ giờ em sẽ cố, từng ngày quên bớt anh đi.
“ Bất cứ việc gì tôi đều không để tâm, vì mình để tâm nó, nó mới làm khổ được mình. Bạn không xem nó là gì cả thì nó thật sự chả là gì cả”
4 notes · View notes
dhyduonghaiyen · 2 years
Photo
Tumblr media
"Bố không phải vừa sinh ra đã làm bố, bố cũng là lần đầu tiên làm bố" Câu thoại trong bộ phim Reply 1988 trong phân cảnh bố ngồi trò chuyện với Duk Sun đã làm mình rơi nước mắt rất nhiều. Khi đọc tác phẩm “Mong mẹ hãy yêu lấy chính mình”, mình chợt nghĩ Mẹ cũng vậy, cũng lần đầu tiên là mẹ. Đến tuổi nào bạn mới nhận ra được điều đó? Có bao giờ bạn tự hỏi Ước mơ của mẹ là gì chưa? Mình đã hỏi bản thân rất nhiều lần, đến một lúc nào đó khi mình lần đầu tiên là mẹ, liệu rằng mình có sẵn sàng cất những hoài bão, những ước mơ của mình để hy sinh hết thảy cho đứa con. Liệu rằng mình có đủ bảo dung và thấu hiểu với chúng? Để làm được điều phi thường và khó khăn như thế chỉ có thể là Mẹ mà thôi. Tác phẩm “Mong mẹ hãy yêu lấy chính mình” là những lời yêu thương của tác giả dành cho người mẹ của mình. Khi đã trưởng thành, có lẽ điều mà một đứa con hiểu chuyện mong mỏi là việc Mẹ sẽ được sống là chính mình, yêu thương bản thân và làm được điều mà Mẹ luôn muốn thực hiện. Bởi vì, ai cũng có một cuộc đời. Ích kỷ một chút cũng không sao đâu phải không Mẹ? TSMT 👉🏼 Hãy đọc và cảm nhận nha ❤️ follow @tiemsachmattroi để theo dõi thêm nhiều trích dẫn hay #booklover #yeusach #instabook #mongmehayyeulaychinhminh #janghaejoo #sachhay #instagrambook #igbooks #trichdanhay #shouldread #tinhyeu #mother #mẹ #truyenngan #tanvan #mevacongai #tinhthuong https://www.instagram.com/p/CfHA8PpP4rR/?igshid=NGJjMDIxMWI=
16 notes · View notes
hthoong · 1 year
Text
“Bất cứ thứ gì cũng có hạn sử dụng.
Bánh sẽ mốc. Hoa sẽ rơi. Gương sẽ vỡ. Người sẽ cũ.
Nên khi chiếc bánh vẫn còn trên tay em, vẫn thơm, nóng hổi và xốp mềm, thì hãy cảm nhận hương vị của nó bằng tất cả sự trân quý mà em có. Nha em!”
— Wattpad by @trampepper
4 notes · View notes
suonxaochuangot26 · 2 years
Text
Chuyện tình yêu
Dạo gần đây mình bị mất cảm giác muốn viết gì đó, nói hẳn ra là mình ko tìm được cảm hứng cũng như cảm giác. Nhưng hôm nay có lẽ mình muốn viết vài điều về tình yêu.
Mình chưa viết về tình yêu bao giờ vì có lẽ trước đây mình yêu mà chẳng hề nghĩ quá nhiều. Nhưng dạo gần đây mình hay thơ thẩn suy nghĩ đôi chút.. tuy chẳng phải điều gì to tát nhưng mình thấy trân trọng sự mới mẻ này.
Mình và anh yêu nhau được một khoảng thời gian ko dài nhưng cũng chẳng ngắn, mỗi một mốc thời gian qua đi mình lại học được nhiều thứ. Khi mới yêu, chúng mình quấn nhau như cá với nước, mỗi ngày phải nhắn đến hàng trăm tin, nhắn nhiều tới mức muốn lục lại inbox của một ngày khi đó thôi cũng phải load lại mấy lần. Vượt qua thời gian mặn nồng của lúc mới yêu, chúng mình phải đối diện với những lần cãi nhau, chiến tranh lạnh. Khi đó mình nghĩ đơn giản lắm, mình nông cạn và trẻ con chờ anh xin lỗi thôi, nhưng chính vì vậy dường như tần suất cãi nhau lại càng nhiều thêm. Rồi đến khi anh chẳng thèm dỗ mình nữa thì mình mới lo lắng và tự nghĩ lại: Thật ra, ai cùng thích được nuông chiều. Anh chẳng bao giờ ép mình làm gì, luôn nhường nhịn khiến mình dường như quên mất rằng anh cũng là một người bình thường, bề ngoài gai góc mạnh mẽ nhưng cũng thích được yêu thương mà mình thì lại quá lơ là. Và thế là, mình học lại cách yêu một người, mình kiên nhẫn hơn, quan tâm nhiều hơn vì anh khiến mình thấy an toàn và được yêu thương nên mình cũng muốn trở thành chỗ dựa tình thần cho anh bạn khiến trái tim anh cũng cảm nhận được sự ấm áp khi bên mình. Nhờ đó chúng mình đều hoạn thiện hơn và cùng nhau vượt qua được khoảng thời gian đầu vừa nồng nhiệt lại vừa mong manh để bước sang một chặng cảm xúc mới.
Mình không biết cách định nghĩa tình yêu, và có lẽ chẳng ai có thể định nghĩa được thứ cảm giác gọi là "yêu" ấy. Nhưng đối với mình, tình yêu không thật sự bắt đầu vào ngày ta thổ lộ, mà tình yêu bắt đầu từ khi nó trở thành một thói quen, trở thành một phần trong cuộc sống. Khoảng thời gian đầu đối với mình và anh phần lớn để tìm hiểu nhiều hơn, vậy nên trải nghiệm nào cũng thật mới mẻ, cảm xúc của tụi mình có lẽ cũng vì thế cũng cuồng nhiệt hơn cả. Nhưng khi thời gian ấy qua đi, chúng mình coi tình yêu như một thứ thói quen vô hình mà lại vô cùng quan trọng. Chúng mình yêu một cách bình thản, có thể ngồi với nhau cả ngày mà chẳng cần nói chuyện hay làm gì, cũng chẳng còn chat chit nhiều như trước nhưng cũng sẽ không quên hỏi thăm, không quên hẹn hò và trò chuyện cuối ngày trước khi đi ngủ. Ngày qua ngày tình yêu giống như việc hít thở, mình thật sự chẳng hề để ý đến việc mình hít thở ra sao nhưng nó vẫn luôn tự diễn ra, và tình yêu của chúng mình cũng vậy.
Cuộc sống không còn xoay quanh việc yêu đương nhưng tình yêu vẫn luôn lặng lẽ sinh sôi nảy nở. Mình thật sự trân trọng những ngày tháng này.
4 notes · View notes
leahwordtaste · 7 months
Text
Tumblr media
“Muốn chạm vào em, hãy cho em thấy một lòng bàn tay trống rỗng”
Nếu không tin, thì không thể chia sẻ.
Nếu không tin, thì không có cơ sở để dám thành thật, dám là chính mình.
Nếu không tin, thì sẽ sợ bị phán xét, cười chê.
Nếu các bạn ngồi cạnh một chú mèo- nhất là mèo lạ mới quen, các bạn sẽ thấy thật khó mà vươn tay ra một cái, muốn vuốt ve, là vuốt ve được vào nó.
Hoặc là trừ những đứa dân gian hay gọi là ”tay vịn chuyên nghiệp”, “dễ dãi”, thì loài mèo vốn khó gần mà, ha?
Hoặc là thôi, mỗi đứa mỗi khác, nói về bạn Xoài cho cụ thể vậy. Xoài thân yêu ở nhà La.
Chính xác là Xoài chắc không phải một đứa mèo miệng còn hôi sữa rồi. Một sinh linh lạc trôi về nơi bản làng xa xôi, biết bầu bạn với mây trời, phần lớn thì giờ dành để ngồi trước hiên nhà, ngồi trên tảng đá hít sương, dóng mắt xa xăm, không thể nào là một kẻ hồn nhiên ít tuổi được.
Xoài hiền triết, Xoài ưu tư.
Xoài mang một trái tim thận trọng đối nghịch với vẻ ngoài hấp dẫn với bộ lông vàng cam bông tơi của nó. Mỗi khi có ai đó đang nhìn nó - thường đi kèm với tiếng xuýt xoa, nó sẽ trực diện nhìn vào người đó, chừng 5 giây. Nếu người đó có dấu hiệu tiến lại, nó sẽ xoay đầu, uốn bộ lông vàng làm một đường cua mượt mà, quay đầu đi thẳng - tất nhiên, ra xa khỏi người đang muốn tiến lại nó.
Cách tốt hơn để tiếp cận Xoài là “không nhìn mà bước”. Tức là hãy tập trung nhìn vào thứ khác, có thể là giơ điện thoại lên xung quanh, giả đò chụp mây trời, trần nhà. Chân bước nhẹ nhàng, nên là bước sang ngang, xích dần dần lại khu vực của Xoài. Khi tới khoảng cách đủ gần rồi thì hãy dần ngồi thấp xuống, thấp xuống, vẫn giả vờ hướng ra nơi khác - nhưng hãy để tầm nhìn ngoại biên phát huy hết công suất nha ~ để chú ý xem Xoài có lanh lẹ mà chạy mất không.
Được rồi, trường hợp tốt là nó không chạy vù đi. Lúc này hãy từ từ ngồi đó. Làm theo Xoài. Xoài ngắm mây. Hãy ngắm mây. Xoài quay qua nhìn bạn. Hãy nhìn Xoài. Mắt Xoài lim dim. Hãy lim dim. Xoài dụi đầu vào lan can ở nhà sàn tầng 2. Hãy chạm tay vào lan can. Xoài liếm chân tay. À thì không tới mức liếm, hãy nghịch ngón tay của bạn cũng được.
Tóm lại hãy thuận theo Xoài đã. Nguyên tắc đầu tiên để có được lòng tin của một chú mèo thận trọng, là hãy thuận theo thói quen của nó.
Và rồi nếu như Xoài vẫn ngồi im, bạn có thể thử lặng im. Nghiêng đầu, nhìn Xoài và mỉm cười với em. Hoặc chả làm gì mà hãy cứ ngồi vậy, thật yên ắng. Hãy học cách trò chuyện với Xoài bằng sự im lặng yêu thích của nó.
Nguyên tắc thứ hai để có được lòng tin của một chú mèo thận trọng, chính là hãy dành thời gian để lắng nghe, học “trò chuyện” bằng ngôn ngữ của nó.
Và nếu như bạn hoàn thành giai đoạn trên, và Xoài vẫn ngồi đó không bỏ chạy, thì khả năng cao là bạn sẽ được học nguyên tắc thứ ba, đó là: trao đi một lòng bàn tay trống rỗng.
Hãy nhớ để lòng bàn tay ngửa. Thật trống rỗng và rộng mở, hãy để sát mặt đất và từ từ đưa về phía chân Xoài.
Vuốt ve từ đôi bàn chân của em,
Tới ngực
Lên cổ
Rồi cằm
Có thể dừng lại ở đây và gãi nhè nhẹ một chút,
Nếu Xoài lim dim dễ chịu, thì đôi tay chúng ta đã được cấp “giấy thông hành” để di chuyển lên đầu, tai, và lưng em.
Điều quan trọng là luôn thận trọng và quan sát. Xem Xoài muốn điều gì. Xem em muốn lại gần hơn, hay xa ra chút.
Lòng tin là thứ chẳng thể nào gây dựng chỉ trong một phút, hay một ngày.
Lòng tin là chiếc cây luôn cần được tưới tắm, củng cố. Chỉ cần một phút lơi là, cũng có thể héo úa, dần tàn lụi.
Và Xoài sẽ để bạn chạm vào, luôn luôn.
Miễn là bạn có đủ sự thận trọng khi tiến về phía em; đủ sự thuận theo khi làm quen với thế giới thói quen của em; đủ sự kiên nhẫn lắng nghe em để nghe được thứ ngôn từ không dùng tiếng loài người; và cuối cùng là một bàn tay đủ trống rỗng, rộng mở, không dấu giếm, hướng về phía em, chầm chậm.
0 notes
lamanhlucia · 9 months
Text
We are no longer afraid
Quyền được mắc sai lầm và quyền được tha thứ là hai mặt của đồng xu – thứ đáng được ghi nhớ và giữ gìn cẩn thận trong hành trang của một người đến ngày anh ta chết. Tôi đã từng không cho bản thân nhiều cơ hội để thực hành và mắc sai lầm bởi tôi từng cho mình là cái rốn của vũ trụ. Vì tôi nghĩ mình quan trọng nên lỗi sai của tôi có thể gây ảnh hưởng đến rất nhiều người – tôi cho rằng như thế. Khi…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
vivienescoffee · 2 years
Text
Miên man - những cơn mưa vào mùa
Cứ đến hẹn lại lên, những cơn mưa dồn dập sáng chiều, những ngày mưa triền miên không dứt. Saigon bây giờ không còn đủ “lãng mạn” cho mình cảm thấy việc ngắm mưa là điều thú vị nữa mà thay vào đó là những hối hả, hối hả rượt đuổi nhau mỗi khi cơn mưa kéo đến, vì sợ đường sá lầy lội, ngập lụt, xe chết máy… Nói gì thì nói, mưa luôn mang đến những cảm xúc buồn miên man, cho dù cảm xúc về mưa hôm nay không còn giống ngày xưa…
Mưa đến mang theo những ký ức của một thời xa xăm vọng về, những ngày quá vãng không trở lại thêm lần nào nữa trong đời, nhưng ta biết sẽ vẫn là như thế, như cơn mưa đến rồi lại đi. Nhẹ tênh, thế thôi!
Ngày nào cũng đi về cùng nắng mưa bất chợt của thời tiết Saigon, ta cũn mang theo những cảm xúc thất thường như thế. Chiều nay chia tay một người bạn đi xa, lạ thay trời lại không mưa, nhưng lại nghe có tiếng mưa “rơi” trong lòng… ngẩn ngơ một nỗi niềm riêng. “Hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế…”, ta lại hẹn một mùa mưa sau…
Viviene’s Coffee
#viviene_coffee
0 notes
abiginu · 2 years
Text
Hẹn Đà Lạt lại lần sau.
Thèm được trẻ, vì không có gì ngoài thời gian. Sáng ngồi cà phê, hỏi Đà Lạt không ? Thế là đầu giờ chiều tới nơi.
Mình quen với cái lối đi không nề nếp. Thích ở hostel, có mỗi chiếc giường cho mình là đủ. Có lần ở hẳn căn hộ, nhìn xuống một thung lũng mây, nhưng mình vẫn thấy không thoải mái... Mình cầm chiếc điện thoại vài triệu đi lang thang, vẫn thấy vui hơn chiếc điện thoại giá gấp chục lần. Chup bạn bằng con Canon IXY vẫn đẹp, vẫn buồn khi xem lại.
Mùa nào mình cũng có kỷ niệm với Đà Lạt. Mỗi năm mình một đầy đủ hơn về vật chất, mỗi năm mình lại mất mát nhiều hơn trong tâm hồn.
Thích cái vibe và lyrics của bài Quên đặt tên hay Ánh sao và bầu trời. Năm nay có tai nghe xịn chất âm mượt mà, maybe có thể lang thang trên một con dốc quen, gần quán trà sữa nào đó ngân nga: "Em có thêm một ánh sao, tôi mất bầu trời..."
Tumblr media
0 notes
toioday · 1 year
Text
Anh nói chúng ta yêu nhau, nhưng cuộc sống của anh em đều không thể chạm tới dù chỉ là xen kẽ huống hồ gì mơ tưởng đến việc bước vào.
Tumblr media
34 notes · View notes
maydieuvuvo · 4 months
Text
Hạnh phúc tự thân
Tumblr media
Hôm nay mình nghe được bài giảng của thầy Minh Niệm về làm chủ hạnh phúc của bản thân nên muốn viết vài dòng chia sẻ với mọi người.
Uy lực (Power) là một phương tiện giúp mỗi người khẳng định vị thế của mình. Uy lực giúp con người ta có tiếng nói riêng trong một lĩnh vực hay bộ phận nào đó, trở thành một người đáng để ngưỡng mộ và nể phục. Thế nhưng, nhìn sâu hơn, người ta nhận thấy rằng Nội lực (Inner Power) lại quan trọng hơn cả. Nó cũng là uy lực nhưng là uy lực ở bên trong, nói cách khác, đó chính là sức mạnh nội tâm của mỗi người. Dù một người có uy lực mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chưa chắc rằng người đó có thể thể tránh khỏi mọi nỗi sợ hãi. Thậm chí, càng những người thành công càng không thể đối mặt và vượt qua được nỗi cô đơn từ chính mình. Như vậy, việc trang bị cho mình sức mạnh nội lực là một điều hết sức cần thiết. Và, công việc đó đòi hỏi mỗi người cần luyện tập từ những việc nhỏ nhất, luyện tập từ từ mỗi ngày. Khi ấy cũng là lúc ta gieo vào tâm thức của mình ý niệm rằng: mỗi khi tâm tư lạc lõng, mỗi lúc tâm hồn biến loạn, mình luôn có một nơi nương tựa vững vàng, đưa mình trở về với bình an, về với con người trong trẻo hồn hậu dễ thương trước đó - đó là chính mình, là tất cả những gì thuộc về con người mình.
Hạnh phúc là thứ đến từ trái tim. Vậy nên, một trái tim nhiều vết thương hay khiếm khuyết sẽ không thể nào cảm nhận được hạnh phúc được. Tâm mình như nào, mình sẽ nhìn mọi thứ thực tại như thế ấy. Thầy Minh Niệm cũng chia sẻ rằng, hiện nay có nhiều hội chứng tâm lý mà nhiều người mắc phải. Tuy nhiên, qua cơ hội tiếp xúc và tìm hiểu rất nhiều người khác nhau trong cuộc sống hiện nay, có một hội chứng mà khoa học chưa tìm và đặt cho nó một cái tên cụ thể nào cả, thầy gọi chung là "Hội chứng không thể thưởng thức được những điều kiện hạnh phúc mà mình đang có". Chúng ta ai cũng có nhiều điều kiện hạnh phúc, có nhiều điều đáng trân trọng trong cuộc đời nhưng đôi khi ta lại không cảm nhận được. Bởi vì như đã nói, hạnh phúc là chuyện đến từ trái tim. Chúng ta học rất nhiều môn học, rất nhiều trường lớp khác nhau nhưng lại không học tập và tốt nghiệp ngôi trường trái tim nào cả. Chúng ra học tập và rèn luyện nhiều kỹ năng (skills) nhưng không có một kỹ năng cụ thể về nuôi dưỡng tâm hồn hay sức mạnh nội lực.
Như vậy, hạnh phúc là tự thân! Con người tự tạo ra cho mình sự bình an, hạnh phúc mà không dựa dẫm vào các điều kiện bên ngoài. Nếu quá chú ý vào bên ngoài, chúng ta vô tình sẽ bỏ quên sức mạnh bên trong, như vậy sẽ không bao giờ cảm nhận được hạnh phúc.
"Chuyện như hạnh phúc, có thể nhờ người khác cho sao?"
5 notes · View notes
iamyangphan · 2 years
Photo
Tumblr media
Rất dễ để biết anh vừa ngủ với đứa khác. Anh về, kiệt sức. Mùi rượu nồng nặc. Trong bộ đồ ngủ, tôi nói khẽ: - Anh cần nước nóng không? - Không. - Chất giọng của gã trai vang lên. Mái tóc vuốt keo đã xẹp. Anh nhàu nhĩ, như chiếc áo sơ mi đang mặc. Mặc anh nói, tôi vẫn đi lấy nước. Bóp miệng anh, tôi cố cho anh uống bằng được. Rồi, tôi ngồi lên người anh. - Kể chuyện cười cho em đi! - Tôi nói. - Mẹ nó, anh đang mệt. Em leo xuống đi, anh đang mắc đái. - Kể đi mà. Anh nghĩ một chốc, rồi nói trong hơi thở đầy rượu: - Sáng nay, anh thấy mình bảnh trai không thể tả được. - Vậy à? - Ừ. Rất dâm. Như lúc chỗ ấy của em ướt vậy. Tôi cười nắc nẻ. Lúc đó, tôi mới tha cho anh, để người chạy vào toilet để tiểu tiện. Hôm sau, đồng nghiệp tôi nói rằng anh đi ngủ với người khác. Tôi nói tôi biết. - Sao mày vẫn chấp nhận? - Đó là thói xấu của anh ấy. - Là sao? - Như nghiện thuốc lá vậy. - Tôi đáp - Với lại, dù quất 100 đứa, anh cũng không quên tao được. _______ Tôi tìm đến Người Tình - một gã trai đặc biệt. Chúng tôi "làm tình tinh thần" bằng cách kể hết những bí mật của nhau. Trong căn chung cư cao cấp, chúng tôi trò chuyện. Nhìn thấy mấy vết sẹo trên tay, Người Tình hỏi: - Em vẫn giữ thói quen hành hạ bản thân? - Ừ. - Người yêu em biết? - Có chứ. Anh ấy luôn liếm nó. Em tưởng anh ấy đang uống siro dâu. Dù đã nghe câu chuyện này nhiều lần, Người Tình vẫn thấy hơi rợn người. - Anh vẫn nhớ cách tụi em gặp nhau... - Người Tình nói ái ngại. - Ừ. - Tôi kể lại chuyện đó, lần thứ 100 - Khi đó em tự hủy. Anh ấy đến, băng bó. Anh ấy làm mọi cách để em sống. Khi em vẫn giữ thói quen đó, người yêu bắt em hứa chỉ được thực hiện ở nơi không gây nguy hiểm. Khuỷu tay chẳng hạn. - Và phải có anh ta ở đó? - Ừ. Anh ấy sẽ khóc. Hôn em. Băng bó. Khi mọi chuyện ổn, anh ấy mới an tâm đi ngủ với đứa khác. - Anh ta chấp nhận thói ẩm ương của em. Đổi lại, em chấp nhận thói trăng hoa của gã đàn ông đó? Tôi xác nhận: - Ừ. Tụi em sống như thú vậy. Tụi em chỉ biết bỏ chạy thôi. Người Tình trầm ngâm: - Ừ. Hai con thú yêu nhau, giữa giống người. ________ Một lần, tôi thèm nỗi đau. Tôi gọi cho anh, nhưng người không nhấc máy. Tặc lưỡi, tôi tự làm đau khuỷu tay mình. Dòng chất đỏ chảy ra. Không nhiều. Sau đó, tôi băng lại. Đây là lần hiếm hoi, tôi làm chuyện đó một mình. 12 giờ đêm, anh về. Anh nhìn tôi, rồi nhìn vết thương của tôi. - Sao em làm một mình? - Em có gọi điện... - ANH CẤM! Anh gầm lên. Nỗi sợ hãi mơ hồ và cơn tức giận nơi người khiến tôi hóa đá. Rồi anh khóc. Anh bảo, anh xin lỗi. - Hôm nay anh lên giường với một đứa... - Anh thì thào - ... Anh yêu nó, em ạ. Anh yêu nó, nhưng anh vẫn yêu em. Và dù anh có yêu nó thế nào, anh vẫn sẽ bỏ nó. Vì anh cần em. Anh ôm mặt, khóc. Còn tôi, ngẩn ngơ ôm khuỷu tay, bối rối. Phút chốc, chúng tôi thấy bản thân đáng thương. Rồi, tôi chỉ nói khẽ khàng: - Anh có nghĩ mình nên dừng lại? ________ Chúng tôi bắt đầu trò chơi mới. Khi tôi thèm khát tổn thương, tôi lao lên anh, làm tình. Tôi muốn anh nuốt tôi như đang giã gạo. Anh cũng bị phạt bởi những lần đi hoang. Người bị tôi nhốt trong phòng ngủ. Anh đập phá. Anh khóc lóc. Và chúng tôi quần nhau, điên dại. Một buổi sáng, anh dậy sớm hơn thường ngày. Chúng tôi, trần truồng, ngước nhìn ánh mặt trời. Rồi anh nhìn tôi, cười dịu dàng. - Anh muốn quất em. Quất yêu thương. Rồi mình ăn sáng. Tối nay, ta đi xem phim. - Nghe sến chết đi được. - Ờ. Mọi cặp đôi ngoài kia đều thế. Tôi cười khanh khách. Chúng tôi ôm nhau. Phút chốc, chúng tôi thấy mình người hơn một chút, sau chuỗi ngày chạy trốn trong hoang lạc...
Ảnh: Better Day  (2019)
Hiện tại mình đã ra cuốn sách viết về góc khuất của thế hệ mang tên “Vụn Ký Ức). Bạn có thể mua trên các nhà sách hoặc Tiki: 
https://shorten.asia/tcNceBbh
21 notes · View notes
ngath93 · 2 years
Text
Tumblr media
0 notes
dhyduonghaiyen · 2 years
Photo
Tumblr media
Giữa những cơn bão tuổi hai mươi, người trẻ chúng ta thường vô thức phóng đại hóa và bi kịch hóa mọi tồn thương. Chỉ một chuyện buồn cỏn con cũng đủ để làm cuộc sống ngưng trệ, còn tâm trí thì lún sâu trong mở cảm xúc u uất, tiêu cực. Khi ấy, sự hững hờ xuất hiện và nó sẽ đánh cắp khát vọng, mài mòn nỗ lực và làm lạc nhịp trái tim. Chúng ta cứ thế thả trôi tuổi trẻ trong vô định. Nhưng bạn à, tuổi trẻ không tính bằng năm dài tháng rộng mà được định nghĩa bằng những đam mê, hoài bão và những ngày ta sống, tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc trôi qua. Tuổi trẻ có bao lâu mà hững hờ không chắc sẽ giúp bạn gỡ rối tơ lòng hay vượt qua những âu lo để trưởng thành và khôn ngoan hơn, nhưng những trang viết chân thực sẽ lắng nghe ban, an ủi trái tim bạn, và nhen nhóm niềm tin trong bạn, cùng bạn sống ý nghĩa hơn. “Hãy cứ tin rằng, đến một lúc nào đó, khi trái tim đã bình tâm lại sau những chuyện đã qua, hạnh phúc sẽ đến vào một ngày chúng ta không ngờ nhất.” ST 📷 edited by #tiemsachmattroi 👉folow @tiemsachmattroi for more stories . . . . . #books #igreaders #bookstoread #instabooks #sachinstagram #thichdocsach #trichdanhay #tuoitrecobaolaumahungho #quocthai #tuoitre #luatnhanqua #tanvan #trietly #reviewsach #bookreview #cuocsong #annhien #thanhxuan #kyuc https://www.instagram.com/p/CeK3RqWvJ9v/?igshid=NGJjMDIxMWI=
0 notes