Tumgik
#Ambapali
hinducosmos · 2 years
Photo
Tumblr media
Buddha Ambapali Ambapali, a courtesan and dancer, offering food and flowers to the Buddha. Artist: Pramod Kumar Chatterjee (1885 - 1979) (via Etsy: EasternImage)
97 notes · View notes
mahayanapilgrim · 1 year
Text
Tumblr media
The many teaching techniques of the Buddha - 09
Angulimala was a fierce murderer. No one was able to see that, concealed within this ferocious murderer, there dwelt an Arahant.
In other words he had the potentiality for becoming an Arahant. Only the Buddha was able to see this.
Seeing this he went to meet Angulimala, while the people gathered on the side of the road, saying,
"Sir, please do not walk that way. Angulimala is lurking there. He kills whomsoever he sees, and cuts their fingers.
If you went that way, he will kill you"
The fearless Teacher disregarded all those pleas. Like a kind father going in search of a disobedient son, He went to Angulimala, subdued him, tamed him, and made him attain the highest rung, or the highest peak of non-violence, which is the Arahanthood. He achieved this not through the power of some magic, but through the power of great compassion.
When Ambapali the renowned courtesan visited the monastery and invited him for a meal, He did not reject that invitation, saying, "You are a well-known courtesan. If I visit your residence and take a meal, there will be all kinds of gossip in the country" Instead, He accepted the invitation gladly. The Licchavi kings, too, invited the Buddha for meals, the very same day. But, as the Buddha had accepted the previous invitation from Ambapali, He declined the invitation from the kings.
The Buddha visited Ambapali's residence with His disciples, had His meals there, and preached the Doctrine to her. He transformed her into an Arahant nun.
All teachers are likely to have great qualities as well as minor shortcomings. Pupils have a unique ability to measure the quality of a teacher. But, the only teacher a single shortcoming of whom no pupil could ever detect, was the Buddha. Not one pupil out of thousands of His pupils could properly understand His superior quality. He possessed all the qualities essential for a teacher.
4 notes · View notes
akritishrivastava · 3 months
Text
0 notes
drcpanda12 · 10 months
Text
Amrapali, also known as "Ambaplika," "Ambapali," or "Amra," was a renowned royal courtesan of the republic of Vaishali in ancient India in approximately 500 BC. Vaishali was situated in modern-day Bihar. She became an arahant through practicing the Buddha's teachings. She is referred to in ancient Pali texts and Buddhist traditions gama sutras, especially in relation to the Buddha staying at her mango grove, Ambapali vana, which she eventually bequeathed to his order and where he delivered the renowned Ambapalika Sutra. Around 1500 years ago, the Buddhist Jataka Tales, where Amrapali's narrative first appeared. She was known for her beauty, intelligence, and skill in various arts, such as dancing, music, and poetry. According to legends, Amrapali was born from a mango tree and was later found by a group of royal courtiers who raised her as their own daughter. As she grew up, her extraordinary beauty and talents caught the attention of King Bimbisara of Magadha, who invited her to perform in his court. She soon became famous as the most beautiful and accomplished courtesan in the land. Amrapali's life took an unexpected turn when she met the Buddha, who visited Vaishali during his travels. She was deeply moved by his teachings and became his follower, eventually renouncing her former life and becoming a Buddhist nun. Her story has since become a symbol of the transformative power of spiritual awakening and the possibility of redemption for even the most worldly and indulgent individuals. The Early Life of Amrapali: Legend and History Amrapali was born to Mahanama and an unidentified mother between 600 and 500 BCE. Her name's variations come from the combination of the Sanskrit words amra, which means mango, and pallawa, which means fresh leaves or sprouts. She is supposed to have been born at the base of a mango tree in one of Vaishali's royal gardens, giving rise to her name. Amrapali was unusually lovely and ethereal even as a little girl. According to legend, a feudal ruler by the name of Mahanaman was so seduced by the beauty of the young Amrapali that he left his realm and relocated to Ambara village, a small hamlet in Vaishali that is now in Muzaffarpur. The Licchavi tribe, one of the eight Khattiya (Sanskrit Kshatriya) tribes that had joined together to form the Vajjian confederacy, had Vaishali as its capital city. An electoral college made up of princes and nobility from the Kshatriya clans chose the king. It was normal for the most stunning women in the country to dedicate themselves to the pleasure of many men rather than marrying one. Amrapali developed into a lady of exceptional grace and charm who was skilled in a variety of artistic mediums. Amrapali was dancing in the city when Manudev, the king of Vaishali, noticed her and devised a plan to "own" her. On the day of their wedding, he killed Amrapali's childhood sweetheart and prospective husband, Pushpakumar, and then issued a public statement announcing Amrapali as the "wife" of Vaishali, or the Nagarvadhu. Also, she received the Vaishali Janpad Kalayani title, which was granted to the kingdom's most attractive and talented female for seven years. Although Amrapali had the freedom to pick her lovers, the aforementioned norm prohibited her from committing to a single guy. Amrapali was made a Nagarvadhu and afterward elevated to the rank of Rajanartiki, or court dancer. Amrapali's brilliance and beauty drew in so many men that Vaishali's glory during this time is frequently credited to her notoriety. Amrapali's treasure grew significantly larger than the treasuries of certain kings, and admission to her performance cost fifty Karshapanas per night. Amrapali and the Kings: Her Role in Politics and Diplomacy The ruler of the rival neighboring country of Magadha, Bimbisara, heard tales of her beauty. After attacking Vaishali, he fled to Amrapali's home. Bimbisara played music well. Amrapali and Bimbisara soon started dating. When
Amrapali discovered his true identity, she commanded Bimbisara to depart and end his conflict. Bimbisara, who was in love, complied with her request. He was viewed as a coward by the residents of Vaishali as a result of this incident. He later had a son named Vimala Kondanna through Amrapali. Due to a conflict with his brothers, Ajatashatru, Bimbisara's son via Queen Chellana, subsequently attacked Vaishali. When Amrapali was locked up, he destroyed the entire Vaishali because he was so affected by her beauty. Only his beloved Amrapali survived the massacre; however, when she witnessed the state of her motherland, she lost her love for him. Meeting the Buddha: Amrapali's Spiritual Transformation According to Buddhist accounts, Amrapali had the chance to feed the Buddha during his final visit to Vaishali, just before he passed away. Amrapali heard him preach in a nearby grove, and she was so moved by it that she extended an invitation for dinner at her home. Some traditions claim that the Buddha himself sought refuge in her mango gardens and was visited by Amrapali, who first offered him an invitation after making reverence to him. He gave his silent approval to her request. The Vaishali royal lords were returning from inviting the Buddha to join them for dinner when their chariots clashed. They reprimand her, calling her a "mango-woman," and ask the disreputable woman to move aside so that her superiors can pass. She then makes the announcement that the Buddha would be having dinner at her home. The princes were furious and made her a monetary offer in exchange for the right to welcome the Buddha, but she declines. Buddha declines them as well because he has already made a commitment to Amrapali. Buddha noted her attractiveness and warned his followers to practice mindfulness around her lest they fall in love with her. Amrapali welcomed the Buddha and her entourage to her opulent home, which had been decorated especially for the event. Given the wealth she commanded, it was no less than the palace of any king. After the supper, she gave the Buddha and his followers her entire estate, including the groves where she had held several discourses on mindfulness. She soon gave up her role as a courtesan, embraced Buddhism, and continued to actively serve the Buddhist order. She devoted her entire life to helping the underprivileged and the homeless. Vimala Kondanna, Amrapali's son, grew up to become a Buddhist monk. The Controversies and Debates Surrounding Amrapali's Story The Amrapali tale is important for comprehending courtesan attitudes in the present. Even though she achieved great fame as a gifted artist, the royal princes of Vaishali berated her by referring to her as a "ganika," which had negative overtones. Buddha, in contrast to them, did not harbor any animosity toward her. He dined at her house and agreed to use her forest as a Buddhist temple. This is frequently used as an illustration of his impartial treatment of women. Moreover, Amrapali's potential partnership with Bimbisara has only been preserved orally and has not been included in the Pali canon of Buddhism. This is due to the fact that Bimbisara was a famous royal Buddhist patron, and his connections to Amrapali may reflect poorly on him. The canonical reference of Amrapali also places a lot of emphasis on the last years of her life, when she became a Buddhist. Amrapali's early life and her relationship with Bimbisara, however, are mentioned in chronicles of Chinese visitors who traveled to India in pursuit of Buddhist texts. The Chinese Recension of the Buddhist Tripitaka contains the latter. Since that this story was composed in the Mahayana tradition, it was not necessary to portray Bimbisara favorably. Their relationship is accentuated as a result. The Forgotten Heroine of Ancient India Amrapali, whose beauty had created and torn apart entire kingdoms, was allegedly born 2,500 years ago in a mango orchard in Vaishali.
When Amrapali was a little girl, a nobleman by the name of Mahanaman from Vaishali, now a district on the banks of the River Ganga, had seen her exceptional beauty. Mahanaman left his kingdom and relocated to Ambara village, a small hamlet in Vaishali, allured by the beauty of Amrapali. According to historians, Amrapali was named the "most beautiful" girl when she was 11 years old and went on to be named nagarvadhu and Vaishali Janpad Kalayani. According to the laws of Vaishali democracy, Amrapali quickly assumed the role of court dancer after receiving the title of nagarvadhu. Lord Buddha, as well as the renowned Chinese travelers Fahayana and Huen Sang, have observed Amrapali's magnetic beauty and aesthetic sense.
0 notes
knewtoday · 10 months
Text
Amrapali, also known as "Ambaplika," "Ambapali," or "Amra," was a renowned royal courtesan of the republic of Vaishali in ancient India in approximately 500 BC. Vaishali was situated in modern-day Bihar. She became an arahant through practicing the Buddha's teachings. She is referred to in ancient Pali texts and Buddhist traditions gama sutras, especially in relation to the Buddha staying at her mango grove, Ambapali vana, which she eventually bequeathed to his order and where he delivered the renowned Ambapalika Sutra. Around 1500 years ago, the Buddhist Jataka Tales, where Amrapali's narrative first appeared. She was known for her beauty, intelligence, and skill in various arts, such as dancing, music, and poetry. According to legends, Amrapali was born from a mango tree and was later found by a group of royal courtiers who raised her as their own daughter. As she grew up, her extraordinary beauty and talents caught the attention of King Bimbisara of Magadha, who invited her to perform in his court. She soon became famous as the most beautiful and accomplished courtesan in the land. Amrapali's life took an unexpected turn when she met the Buddha, who visited Vaishali during his travels. She was deeply moved by his teachings and became his follower, eventually renouncing her former life and becoming a Buddhist nun. Her story has since become a symbol of the transformative power of spiritual awakening and the possibility of redemption for even the most worldly and indulgent individuals. The Early Life of Amrapali: Legend and History Amrapali was born to Mahanama and an unidentified mother between 600 and 500 BCE. Her name's variations come from the combination of the Sanskrit words amra, which means mango, and pallawa, which means fresh leaves or sprouts. She is supposed to have been born at the base of a mango tree in one of Vaishali's royal gardens, giving rise to her name. Amrapali was unusually lovely and ethereal even as a little girl. According to legend, a feudal ruler by the name of Mahanaman was so seduced by the beauty of the young Amrapali that he left his realm and relocated to Ambara village, a small hamlet in Vaishali that is now in Muzaffarpur. The Licchavi tribe, one of the eight Khattiya (Sanskrit Kshatriya) tribes that had joined together to form the Vajjian confederacy, had Vaishali as its capital city. An electoral college made up of princes and nobility from the Kshatriya clans chose the king. It was normal for the most stunning women in the country to dedicate themselves to the pleasure of many men rather than marrying one. Amrapali developed into a lady of exceptional grace and charm who was skilled in a variety of artistic mediums. Amrapali was dancing in the city when Manudev, the king of Vaishali, noticed her and devised a plan to "own" her. On the day of their wedding, he killed Amrapali's childhood sweetheart and prospective husband, Pushpakumar, and then issued a public statement announcing Amrapali as the "wife" of Vaishali, or the Nagarvadhu. Also, she received the Vaishali Janpad Kalayani title, which was granted to the kingdom's most attractive and talented female for seven years. Although Amrapali had the freedom to pick her lovers, the aforementioned norm prohibited her from committing to a single guy. Amrapali was made a Nagarvadhu and afterward elevated to the rank of Rajanartiki, or court dancer. Amrapali's brilliance and beauty drew in so many men that Vaishali's glory during this time is frequently credited to her notoriety. Amrapali's treasure grew significantly larger than the treasuries of certain kings, and admission to her performance cost fifty Karshapanas per night. Amrapali and the Kings: Her Role in Politics and Diplomacy The ruler of the rival neighboring country of Magadha, Bimbisara, heard tales of her beauty. After attacking Vaishali, he fled to Amrapali's home. Bimbisara played music well. Amrapali and Bimbisara soon started dating. When
Amrapali discovered his true identity, she commanded Bimbisara to depart and end his conflict. Bimbisara, who was in love, complied with her request. He was viewed as a coward by the residents of Vaishali as a result of this incident. He later had a son named Vimala Kondanna through Amrapali. Due to a conflict with his brothers, Ajatashatru, Bimbisara's son via Queen Chellana, subsequently attacked Vaishali. When Amrapali was locked up, he destroyed the entire Vaishali because he was so affected by her beauty. Only his beloved Amrapali survived the massacre; however, when she witnessed the state of her motherland, she lost her love for him. Meeting the Buddha: Amrapali's Spiritual Transformation According to Buddhist accounts, Amrapali had the chance to feed the Buddha during his final visit to Vaishali, just before he passed away. Amrapali heard him preach in a nearby grove, and she was so moved by it that she extended an invitation for dinner at her home. Some traditions claim that the Buddha himself sought refuge in her mango gardens and was visited by Amrapali, who first offered him an invitation after making reverence to him. He gave his silent approval to her request. The Vaishali royal lords were returning from inviting the Buddha to join them for dinner when their chariots clashed. They reprimand her, calling her a "mango-woman," and ask the disreputable woman to move aside so that her superiors can pass. She then makes the announcement that the Buddha would be having dinner at her home. The princes were furious and made her a monetary offer in exchange for the right to welcome the Buddha, but she declines. Buddha declines them as well because he has already made a commitment to Amrapali. Buddha noted her attractiveness and warned his followers to practice mindfulness around her lest they fall in love with her. Amrapali welcomed the Buddha and her entourage to her opulent home, which had been decorated especially for the event. Given the wealth she commanded, it was no less than the palace of any king. After the supper, she gave the Buddha and his followers her entire estate, including the groves where she had held several discourses on mindfulness. She soon gave up her role as a courtesan, embraced Buddhism, and continued to actively serve the Buddhist order. She devoted her entire life to helping the underprivileged and the homeless. Vimala Kondanna, Amrapali's son, grew up to become a Buddhist monk. The Controversies and Debates Surrounding Amrapali's Story The Amrapali tale is important for comprehending courtesan attitudes in the present. Even though she achieved great fame as a gifted artist, the royal princes of Vaishali berated her by referring to her as a "ganika," which had negative overtones. Buddha, in contrast to them, did not harbor any animosity toward her. He dined at her house and agreed to use her forest as a Buddhist temple. This is frequently used as an illustration of his impartial treatment of women. Moreover, Amrapali's potential partnership with Bimbisara has only been preserved orally and has not been included in the Pali canon of Buddhism. This is due to the fact that Bimbisara was a famous royal Buddhist patron, and his connections to Amrapali may reflect poorly on him. The canonical reference of Amrapali also places a lot of emphasis on the last years of her life, when she became a Buddhist. Amrapali's early life and her relationship with Bimbisara, however, are mentioned in chronicles of Chinese visitors who traveled to India in pursuit of Buddhist texts. The Chinese Recension of the Buddhist Tripitaka contains the latter. Since that this story was composed in the Mahayana tradition, it was not necessary to portray Bimbisara favorably. Their relationship is accentuated as a result. The Forgotten Heroine of Ancient India Amrapali, whose beauty had created and torn apart entire kingdoms, was allegedly born 2,500 years ago in a mango orchard in Vaishali.
When Amrapali was a little girl, a nobleman by the name of Mahanaman from Vaishali, now a district on the banks of the River Ganga, had seen her exceptional beauty. Mahanaman left his kingdom and relocated to Ambara village, a small hamlet in Vaishali, allured by the beauty of Amrapali. According to historians, Amrapali was named the "most beautiful" girl when she was 11 years old and went on to be named nagarvadhu and Vaishali Janpad Kalayani. According to the laws of Vaishali democracy, Amrapali quickly assumed the role of court dancer after receiving the title of nagarvadhu. Lord Buddha, as well as the renowned Chinese travelers Fahayana and Huen Sang, have observed Amrapali's magnetic beauty and aesthetic sense.
0 notes
ktectours · 1 year
Photo
Tumblr media
Vaishali - Vaishali finds its origin way back in history from the Mahabharata period. It is the place where democracy found its origin around 600BC. Numerous references to Vaishali are found in texts pertaining to both Jainism and Buddhism, which have preserved much information on Vaishali and the other Maha Janapadas. Based on the information found in these texts, Vaishali was established as a republic by the 6th century BC, prior to the birth of Gautama Buddha in 563, making it the world’s first republic. Being the birthplace of the last Jain “Thirthankara” Lord Mahavir gives Vaishali a very special place in history.The founder of Buddhism, Gautam Buddha delivered his last sermon and announced his Parinirvana (attainment of enlightment) on this holy soil. It is also renowned as the land of Ambapali (Amrapali), the great Indian courtesan. It is held that the district derives its name from King Vishal. #firstrepublic #vaishali @tourismbihargov #ktectours #ashokapillar #chaumukhi_mahadev_mandir_vaishali #bihartrips @bihartrips #bodhgayatouristtaxi #travelphotography #buddha (at Vaishali (ancient city)) https://www.instagram.com/p/Cp_dLlwSoiQ/?igshid=NGJjMDIxMWI=
0 notes
cultureodisha · 2 years
Text
Dhanu Jatra
Dhanu Jatra is unique open air theatrical drama based performance in Bargarh. The place sets World's biggest open air theatre for this festival spreading across a 6km radius area around the Bargarh municipality. Dhanu Yatra takes place in the months of December or January. The festival continues for 11 days after ‘Pausa Purnima’ according to the odia calendar. Dhanu Yatra gathers various tourists from different parts of the country as well as outside the country. History
Dhanu Jatra is one of the oldest and most popular plays of the region and even its grandiose level of celebration makes it world famous. Currently the great epic of Kansa’s death by Lord Krishna is acted. The Dhanu Yatra begins with the enactment of grand wedding ceremony of Devaki and Vasudeva and depicts the entire epic until the death of Kansa by Lord Krishna in different episodes at different parts of Bargarh. The entire town of Bargarh transforms into epic age as Bargarh becomes the city of Mathura, the river Jeera becomes the river Yamuna and Ambapali situated on the other side of Jeera becomes Gopapura. Different exploits of Sri Krishna and Kansa story till his death by Lord krishna are performed on different movable stages across the town of Bargarh in 14 main places at Mathura and 4 main places in Gopa.
0 notes
iamaniketspeaks · 4 years
Text
10.40. 16 May 2020
Kolhapur, Maharashtra
Amrapali
Amrapali is a great character in the Indian History. She was known as a dancer and also a philosophical thoughts oriented woman. Amrapali was founded at the foot of a mango tree in Vaishali but was unknown about the details of her parents. Vaishali was a famous city and the first republic empire in the ancient world. It was the capital city of Lichhavi republic. She was found at the trunk of the mango tree so that known as Ambapali and Amba which means mango 
Tumblr media
Ajatashatru love for Amrapali
Amrapali was an extraordinarily beautiful and charming woman at the young age. Many noble people and rich men sought for her company to appease their desires. These circumstances made her the status of ‘nagarvadhu’, which means the city courtesan. This was also a custom in ancient time to live as the ‘courtesan’. Her beauty and charming spread everywhere of Lichhavi republic. This news also received to Bimbisara, the emperor of Magadha kingdom. Bimbisara wanted her as his consort, so he attacked Vaishali. During this war, Amrapali came to know the background story of attacking Vaishali. Hence, she went to Bimbisara and asked him to leave Vaishali. Then he honoured her request and left Vaishali and married her. Later few years a son was also born to them, named Vimal Kondanna. When the boy grew up and followed the Buddhist preachers, became a monk.
Amrapali Rejects Ajatashatru
When Ajatashatru became the emperor of Maghada, he also invaded Vaishali. During the battle, he was seriously injured. With the force of the circumstances, Amrapali treated the injuries and cured. During the nursing, Ajatashatru also fell in love with her. This news spread to the people of Vaishali, the furious people beat her and imprisoned. The imprisoned news came towards to Ajatashatru and became very furious about the Vaishali’s people behaviour and wanted her to be free. In the way of making her free, he ravaged the city and cruelly treated the people of Vaishali. Amrapali felt very sad about these unwanted situations and finally rejected the love of Ajatashatru.
Becoming Buddhist Bhikkhus
Lord Buddha had known the story of Amrapali from his usual visitor of Vaishali. One day Buddha visited Vaishali along with his disciples. All the devotees of Vaishali visited Him and paid their honour. The arrival of Lord Buddha received to the dancer and met Him in a garden. Then She invited Lord Buddha to her home to serve food. Buddha accepted her invitation and went to the mango grove which belonged to the dancer. There she impressed the preachers of Lord Buddha and had known about the salvation of life. She was ashamed about her past life and wanted to lead a fresh lease of life. So she begged Buddha to change her life in the way of attaining salvation of life. Due to her request Buddha blessed and accepted her as his disciple. From then she became Buddhist bhikkhus and gifted the mango grove for the Buddha Sangha.
 
Tumblr media
3 notes · View notes
odishaphotos · 2 years
Text
Sagittarius
Sagittarius--
Bargarh Open Theater Tour
Dhanuyatra is an annual drama-based open theater tour in Bargarh, Odisha. Held within a 7 km radius of Bargarh municipality, the journey is known as the largest open-air theater in the world. Legend has it that the Mathura victory of the Harivansh is staged in the form of a drama. Sagittarius carries the memory of Lord Krishna's Mathura pilgrimage to participate in the Matul Kansa Sagittarius Sagittarius. During the procession, the city of Bargarh became the Mathura of Kansa, while the Ambapali Pal of the 16th ward of the municipality became the Goppur, the people of the town of Bargarh and the spectators turned to the people. Disobeying King Kansa's orders, he would have to be punished no matter how high he held office. Bronze is also used to punish people on this stage. Former Odisha Chief Minister Biju Patnaik and his cabinet were also convicted by Kansa.
History-- Archery has been celebrated in Bargarh since 1947. The Indians gained independence in 1947 by removing the British. Some of the Hemali (coolie workers) of Bargarh town started the archery to celebrate the victory in a niara way. On the other hand, after witnessing the winter pilgrimage from Sambalpur, some enthusiastic youths held a meeting at the premises of the Ramji temple in Naikpada, Bargarh and drew up a plan of archery.
Travel-- It is celebrated for eleven days from Poush Shukla Panchami with various scenes of Gop and Mathuralila and is celebrated with bronze on the day of Push Punei (Poush Purnima). The tour runs every day from 2pm to 10pm and is followed by a variety of entertainment programs throughout the night. For the pilgrimage, the city of Bargarh will be the Mathura Nagar, the Panchayat Dharamsala as the palace, the Hatpada as the royal palace, the Lokmandapa as the Rangmahal, the Ram temple as the wedding mandapa of Devaki Basudev, the Samaleshwari temple as the prison,
According to the Bhagavad-gita, the related part is played in a certain place. Viewers go from place to place to watch this performance. It's so lively that it's hard to tell the difference between acting and reality. Bronze is the final scene of the archery, followed by the world's largest open air theater. Crowds flock to see the end of the Sagittarius, which is celebrated every year on the full moon day of Poush. When Lord Krishna killed Kansa, the audience shouted in unison, "Kansa Raja Bansha Budu, Kansa Male Khaima Laddu."
Sagittarius bronze--
Krishna, not Balarama, but Kansa are the main attractions in the Bargarh Archery. The brilliant performance of the actor in the role of Kansa provides food for the audience. In the first year of the archery, Bindurath was selected for the role of Kansa, while Pranabhandhu Kar was selected for the role of Krishna and former MLA Murari Prasad Mishra for the role of Balarama. After Bindurath's death, Lupursingh's Yudhisthira Shatapathi played the role of Kansa in the Bargarh Archery for 30 consecutive years. Later, Bhimsen Tripathi (Bargarh), Radheshyam Das, Nilanchal Das, Devendra Bishwal, Bhubaneswar played the lead roles in Kansa. From 18 to 2009, Gopal Sahu (Eli) played the bronze role of Bargarh Archery, while Sanjib Das (Matu) was bronze for one day. Hrishikesh Bhoi Kansa of Chicholi village in Ambavona block has been playing the role of Kansa since 2004.
The actor, who plays the role of Kansa, goes to Shrikshetra after the procession and apologizes to Jagannath after conspiring to assassinate and humiliate the incarnation of Lord Jagannath and Lord Krishna and Balarama during the Sagittarius procession.
0 notes
tuvingaynay · 4 years
Text
Khám phá tiềm năng của con người dưới góc nhìn Phật giáo
Tumblr media
Những tiềm năng của con người luôn là điều bí ẩn với chúng ta cho dù trải qua nhiều năm nghiên cứu nhưng các nhà khoa học vẫn chưa ai hoàn toàn hiểu hết nó. Hãy nhìn nhận vấn đề này theo góc nhìn của Đạo Phật xem sao.
Tiềm năng của con người chưa được sử dụng hết?
Việc con người chưa sử dụng hết tiềm năng của mình luôn là một câu hỏi được đặt ra cho tới ngày nay. Trong bộ phim “Lucy” của đạo diễn Luc Besson từng nhấn mạnh rằng: Chúng ta hiện nay chỉ sử dụng 10% não bộ của mình.
Quan niệm con người sử dụng 10% của bộ não xuất phát từ một nghiên cứu của Jean Pierre Flourens về hoạt động của khu vực bán cầu não, Jean phát hiện ra một vùng khá lớn trên bán cầu não mà được gọi là vỏ não liên kết không có chức năng, nghĩa là nó không hề hoạt động.
Sau đó hai nhà tâm lý học tại Harvard là William James and Boris Sidis cũng đã bổ sung thông tin này. Hai nhà tâm lý học đã tiến hành các bài kiểm tra đối với nhiều đứa trẻ thiên tài với chỉ số IQ trên 200 và kết luận mỗi một con người đều có một nguồn năng lượng tiềm ẩn về cả tinh thần và thể chất.
James đã viết trong cuốn sách The Energies of Men: “Chúng ta mới chỉ sử dụng một phần nhỏ của sức mạnh tinh thần và thể chất, có thể đó chỉ là 10% so với khả năng tinh thần tiềm ẩn mà chúng ta có thể sử dụng”.
Việc liệu có phải chúng ta mới chỉ sử dụng 10% khả năng của mình hay không vẫn đang được bỏ ngỏ, nhưng thực tế có nhiều điều chứng minh rằng khả năng của con người là vô hạn nếu ta biết khơi dậy tiềm năng của mình.
Giống như câu chuyện về nhà bác học Thomas Edison từng bị thầy đuổi học vì “thiểu năng trí tuệ”, nhưng người mẹ đã biến cậu thành thiên tài vĩ đại nhất thế kỷ.
Tuổi thơ của cậu vô cùng khó khăn khi các giáo viên coi Edison là đứa trẻ đần độn “không thể dạy dỗ được”; cha của ông thì cho rằng Edison có vấn đề về thần kinh và chậm phát triển, mãi tới 4 tuổi mới bắt đầu biết nói; bản thân ông cũng là đứa trẻ yếu ớt và hay đau ốm, đến mức người ta lo sợ rằng Edison sẽ không thể sống tới tuổi trưởng thành.
Thế nhưng bằng những lời khích lệ của mẹ mình mà ông đã trở thành một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 20, người được mệnh danh là “Thầy phù thủy ở Menlo Park” nhờ những sáng chế thiên tài cống hiến cho nhân loại.
Mời bạn tham khảo: Lời Phật dạy về ân oán: Không giận không oán sẽ không đau khổ
Tiềm năng của con người dưới góc nhìn Phật giáo
Hình ảnh Đức Phật từ một người bình dị nhưng đã hiểu rõ vận hành của vũ trụ, đưa ra những bài học giúp chúng sinh hiểu luân hồi và muốn loài người thoát khỏi vòng quay này cho thấy Ngài là nhân chứng sống cho tiềm năng vô cùng của con người.
Chính Ngài cũng chỉ ra rằng chánh pháp của mình không có một sự phân chia, kỳ thị về chủng tộc, màu da, về giai cấp cao thấp, giàu nghèo, sang hèn, nam nữ, già trẻ. Ngài tiếp nhận tất cả tầng lớp trong xã hội từ tên cướp sát nhân như Angulimala cho đến gái giang hồ như Ambapali.
Tất cả họ cũng được Ngài cứu độ và dạy cho cách tự làm trong sạch chính mình, an lạc chính mình bằng chánh đạo.
Điều này cho thấy sự không có giới hạn của kiến thức, tiềm năng của người này so với người kia mà mặc định là ai ai cũng có khả năng như nhau, chỉ là chúng ta có cho phép chúng được khai mở hay không mà thôi.
Và quả thật Ngài đã chứng minh được tiềm năng vĩ đại của con người, khả năng tiềm tàng chói sáng rực rỡ của mỗi chúng sinh nay đã được Đức Phật là người đầu tiên trong lịch sử loài người chứng minh và chỉ rõ.
Theo Ngài bất cứ ai cũng đều có khả năng thành Phật hay nói đúng hơn là tất cả chúng ta đều có khả năng trở về với nguồn tâm tuệ giác, là sự nhận diện về nhân sinh.
Ngài đã khẳng định rằng: “Nguồn gốc thế gian và con đường dẫn đến sự chấm dứt thế gian đều nằm trong tấm thân một trượng này, cùng với tri giác và tư tưởng”.
Rõ ràng Đức Phật – một con người bằng da bằng thịt như chúng ta là tấm gương chói sáng về sự nỗ lực của chính mình dành cho nhân loại và đặc biệt là cho những ai muốn đi trên con đường an ổn nhất, có được hạnh phúc như mình mong muốn. Điều này chắc chắn không phải nhờ ở sự van xin cầu lụy ở người nào khác hơn ở sự tinh tấn nỗ lực của chính mình.
Mời bạn tham khảo: Hỏa táng theo góc nhìn Đạo Phật để thấy đó là việc chẳng hề đáng sợ
Phật dạy tự mình nương mình
Khả năng của con người là vô hạn nhưng tại sao chúng ta lại chỉ quanh quẩn với cuộc sống hiện tại? Có những người tưởng như có năng lực nhưng công việc bấp bênh, làm không đủ ăn, không được giàu sang như người khác?
Thực ra kẻ thù lớn nhất của mỗi người đó chính là chúng ta. Ta chính là kẻ đã hạn chế khả năng của mình bằng những suy nghĩ rằng tôi kh��ng thể, tôi không biết. Ta cũng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những đánh giá của người khác bảo rằng: Bạn không làm được đâu.
Thế nên, Đức Phật luôn luôn nhắc nhở con người rằng: Chính tự mình làm chỗ nương cho mình, chứ làm sao nương được ở người khác, tự mình khéo tu tập mới đạt được nhiệm mầu. Và Ngài luôn thiết tha căn dặn rằng: các ngươi hãy tự mình nỗ lực. Đấng Như Lai chỉ là Bậc Đạo Sư.
Với Ngài đẳng cấp cao thấp, sang hèn là do hành động của mỗi người, mỗi chúng sinh chịu trách nhiệm về hành động của chính mình chứ không có giai cấp nào làm nên được.
Mời bạn tham khảo: Vì sao con người phải luân hồi? Mỗi lần luân hồi ký ức có hoàn toàn biến mất?
Đức Phật cũng vậy, Người luôn nỗ lực chứ không phải nhờ ở sự van xin cầu lụy ở người nào khác. Ngài dạy: “Khi tự mình làm điều tội lỗi thì tự mình làm ô nhiễm; khi ta tránh điều tội lỗi thì lúc đó chỉ có ta gội rửa cho ta. Trong sạch hay nhiễm ô là tự nơi ta, không có ai có thể làm cho người khác trở nên trong sạch.” (Kinh Pháp Cú)
Phải chăng cái khả năng tiềm tàng kỳ diệu chói sáng rực rỡ của mỗi chúng sinh nay đã được Đức Phật là người đầu tiên trong lịch sử loài người, chứng minh và chỉ rõ, giúp ta hiểu và nương theo. Thế nhưng, chúng ta đã lãng quên những điều tốt đẹp ấy khi chỉ sống cuộc đời của một kẻ nô lệ cho những tham, sân, si của mình đã quá lâu.
TH!
1 note · View note
siva3155 · 4 years
Text
300+ TOP INDIAN MYTHOLOGY Interview Questions and Answers
INDIAN MYTHOLOGY Questions for freshers and experienced :-
1. What is myth? A story, presented as historical, dealing with the cosmological and supernatural traditions of a people, their gods,culture, heroes, religious beliefs etc. 2. What is mythology? The scientific collection and study of myths; study of the beliefs of mankind. 3. Who was Achilles? Hero of Trojan war, who died when Paris wounded his vulnerable heel. 4. Who was chained to rock as prey for monster, rescued by Perseus? Andromeda 5. Who was the personal physician of Buddha? Jivika 6. What was the former name of Bhishma? Devarat 7. What were called the female warriers of Asia? Amazons 8. In Roman Mythology who is an Oread? A mountain Nymph 9. Which is the first avatar of Lord Vishnu? Matsya Avatar (Fish) 10. What was the ancient name of Music? Ghandharvam
Tumblr media
INDIAN MYTHOLOGY Interview Questions 11. What is the name of goddess of youth in Roman Mythology? Juventus 12. Who was Bodidharma? Founder of Buddhist’s tradition, Zen Religion in Japan 13. In Egyptian myth, who is the Sun god? Ra of Re. 14. Who is the Hypnos of Greek mythology? The god of sleep 15. In greek mythology who is the first women on earth; who opened box containing all human ills? Pandora 16. In norse mythology who is the goddess of night and love? Freya 17. Who is Osiris? In Eygyptian mythology, the Supreme god, ruler of afer life 18. In hindu mythology which god’s head is of an elephant? Lord Ganapathy 19. In hindu mythology who is king of gods? Indra 20. In hindu mythology who is known as the son of Vayu? Hanuman (Vayuputhran) 21. In hindu mythology who is the creater of life? Brahma deva 22. Name the four persons who heard the Gita directly from Lord Krishna? Arjuna, Hanuman, Sanjaya and Vyasa. 23. Who was Bodayana? Founder of Dharma Shastra. 24. Who was Appollo? Son of Zeus and Leo, god of poetry, music and prophecy; sometimes known as ‘Phoebus’. 25. Name of the Egyptian goddess of love and joy? Hathor 26. In greek mythology who devised the ‘Trojan horse’ Strategy which ended the Trojan war? Odysseus. 27. RigvedicAryas were wohsippers of what? Nature 28. Who is the god of fire in hindu mythology? Agni 29. In indian mythology who was famous for his truthfulness? Harichandra 30. In greek mythology who was Tomus? God of blame and mockery. 31. Who is known as saravanabhava? Shanmukha (Muruka) 32. Who is the god of Agriculture in Roman mythology? Saturn 33. In Greek mythology what was the ‘Shield of Jupiter’ known as? Aegis, the storm of clouds. 34. In Greek mythology who is the Demeter? Goddess of Earth 35. Who was ruler of winds in Greek mythology? Aeolus 36. Which saint unfolded to his wife the mysteries philosophy? Yaglavalka 37. What is the original name of Bharatha, the sun of sakunthala? Saravadamana 38. Who is the mythological Hindu lord of Bears whose daughter was married to Krishna? Jambavan 39. In Christianity what does Amen mean? So be it. 40. From where did Jesus Christ ascend to heaven? Mount Olives 41. In Greek myth, name the Thracian king who fed his horses on human flesh, and was killed by Herculis? Diomedes 42. Which Zodiac sign does the fish depict? Pisces 43. Name the Polynesian Goddess of Volcanoes? Pele 44. According to hindu myth, who was first mortal to die? Yama, god of die 45. Name the Scandinavian God of thunder and war? Thor 46. Which dancer of Vaisali became Buddhist nun? Ambapali 47. Which Indian festival is celebrated once in twelve years? Kumbhamela. 48. From which ice cave does the river Ganga originate? Gomukh 49. Who was Bodayana? Founder of Dharma Shastra 50. Which is the god of agriculture in roman mythology? Saturn 51. Who is known as god of healing in Greece? Aesclepies 52. In greek mythology what was the sword of Damocles hung by? A strand of hair 53. The French call which day Mardi (Mars), the Roman god of war? Tuesday 54. Chinese Buddhism is otherwise known as what? Foism 55. Who is Pope? Head of the Roman Catholic Church 56. In Hindu mythology which animal is the steed of Indra? Elephant 57. Which animal carried Mary to Jerusalem? Donkey 58. Which creature represents the zodiac sign of Scorpio? Scorpion 59. What is the Granth Sahib? Holy book of Sikhs 60. How many scriptures are there in Christianity? One (holy bible) 61. In the bible, which creature swallowed Jonah? The whale 62. Which is considered as the Hindu mythological lord of birds? Garuda 63. How many stars are there in the constellation known as the Great Bear? Seven 64. Which secrete site in Jerusalem is held sacred by Jews, Muslims and Christians? The Dome of the Rock 65. Which day is named after Frigga, the Queen of Odin of Norse mythology? Friday 66. In greek myth, name the winged creature with a woman’s head and a lion’s body? Sphinx 67. Name the saint who introduced Christianity in Japan? St. Francis Xavier. 68. Which Jewish feast commemorates the release of the Isralites from slavery to freedom in Egypt? The Passover 69. After which two-faced Roman god is the month of January named? Janus 70. Which animal is sacrificed by the Muslims on the day of Id? Goat. 71. Which animal represents the Zodiac sign of Aries? Ram 72. Which mythical bird is considered as the symbol of eternal life for its ability to resurruect itself from its own ashes? The Phoenix 73. Where did Noah’s ark come to rest afer the flood? Ararat 74. In which language did Jesus actually preach? Aramic (not exactly Hebrew) 75. Which successor of prophet Mohammed took the title Caliph? Abu-Bekr. 76. Who in Russian lore is ‘The old bachelor’? The devil 77. Which proverbial beauty in Greek mythology is associated with death and the world of the dead? Adonis. 78. Name the son of Zeus and king of Aegina in Greek mythology? Aeacus 79. According to the Greek philosopher Aristotle, which are the elements out of which everything on earth is made? Earth, water, air and fire. 80. To whom did Valypso offer immortality in return for staying on her island, in Greek mythology? Ulysses or Odysseus. 81. Which are the two Bibilical animals that could speak? Balams’s ass and the serpent Jason. MYTHOLOGY Questions and Answers pdf Download Read the full article
0 notes
akritishrivastava · 3 months
Text
0 notes
pastelgun · 7 years
Link
via Best News Website
0 notes
mimivontease · 3 years
Photo
Tumblr media
Here’s tonight’s woman crush, Amrapali. Āmrapālī, also known as "Ambapālika", "Ambapali", or "Amra" was a celebrated nagarvadhu (royal courtesan) of the republic of Vaishali (located in present-day Bihar) in ancient India around 500 BC.[1][2][3] Following the Buddha's teachings, she became an arahant. She is mentioned in the old Pali texts and Buddhist traditions (āgama sutras), particularly in conjunction with the Buddha staying at her mango grove, Ambapali vana, which she later donated to his order and wherein he preached the famous Ambapalika Sutra.[4][5][6][7] The legend of Amrapali originated in the Buddhist Jataka Tales some 1500 years ago.
0 notes
tranthicam · 4 years
Text
Chương IV Tính chất của Nghiệp
Tính chất của Nghiệp
"Gieo giống nào, gặt giống nấy." -- Tạp A Hàm
Chúng ta có phải gặt hái tất cả những nhân đã gieo không? Không nhất thiết phải như thế. Trong bộ Anguttara Nikaya, Tăng Nhứt A Hàm, Đức Phật dạy:
"Nếu có ai cho rằng con người phải gặt hái trọn hậu quả theo tất cả những hành động trong quá khứ thì không thể có đời sống đạo đức, và con người cũng không thể có cơ hội tận diệt phiền não: Nhưng nếu nói rằng quả phải gặt tương xứng với nhân đã gieo thì ắt có đời sống đạo đức và con người sẽ có cơ hội dập tắt phiền não." [1]
Như vậy, theo Phật Giáo có thể uốn nắn, chuyển hoán cái nghiệp, mặc dầu kinh Pháp Cú, câu 127, có dạy:
"Không phải bay lên trời cao, lặn xuống biển sâu, hay chui vào hang núi, mà ta có thể tìm được nơi nào trên thế gian nầy để lẫn tránh quả dữ của Nghiệp xấu."
Nếu như phải trả quả của tất cả những nghiệp đã tạo trong quá khứ thì chúng sanh ắt phải chịu vĩnh viễn sống trong đau khổ và không thể mong có ngày giải thoát.
Dầu không hoàn toàn làm chủ cái Nghiệp - vì nhân đã gieo - nhưng ta cũng không tuyệt đối phải bó tay chịu làm nô lệ. Dầu con người xấu xa đê tiện nhất cũng có thể cố gắng trở nên trong sạch đạo đức. Chúng ta luôn luôn biến đổi và luôn luôn trở thành một cái gì mới, và cái mới ấy tùy thuộc chính ta, tùy thuộc nơi hành động của chính ta. Từng giây, từng phút ta có thể tự cải hoán, làm cho ta trở nên tốt đẹp hơn, cũng như xấu xa hơn. Dầu người tội lỗi hư hèn nhất cũng không đáng khinh. Trái lại, nên tạo cho họ một niềm tin tưởng nơi sự cố gắng cải thiện bẩm chất bình sanh của họ. Nên thương hại họ, biết đâu một lúc nào trong quá khứ ta cũng cùng ở trong tình trạng với hạng người hư hèn ấy và ta đã tiến bộ. Hôm nay ở một vị trí thấp kém, họ cũng có thể cố gắng theo ta và có khi tiến trổi hơn ta.
Ai biết được cái nghiệp đã tích trữ của một người khác?
Angulimala, tên sát nhân lừng danh khét tiếng một thời, đã giết chết cả ngàn anh em đồng loại, trở thành một vị A La Hán và thoát khỏi quả dữ của những hành động tàn ác ấy.
Cô Ambapali, một gái giang hồ biết hồi tâm tu hành cũng đắc Quả A La Hán.
Alavaka, dạ xoa hung tợn thường ăn thịt người, từ bỏ thói dữ và cố gắng tu tập, cũng đắc Quả Tu Đà Hườn.
Vua Asoka (A-Dục) có tiếng là hung ác bạo tàn, trở thành một đấng minh quân, đổi những trận giặc xâm lăng khốc liệt ra những chiến dịch truyền bá đạo lý cao siêu thâm diệu và giáo huấn từ bi của Đức Phật, để mưu cầu hạnh phúc cho một phần nhân loại:
"Giữa oai danh của trăm ngàn vua chúa trong lịch sử nhân loại, danh thơm cao quý vừa hùng vĩ vừa dịu dàng, vừa trong sáng vừa trầm lặng, của Hoàng Đế A Dục chói ngời rực rờ như một vị sao tỏ rạng."
Đó là một vài trường hợp hiếm hoi chỉ rằng nhờ ý chí hùng dũng, con người có thể đổi hẳn tâm tánh, t��� xấu ra tốt, từ dữ ra lành.
Trong một vài trường hợp khác, cũng có thể quả của một nhân yếu mà tái sanh tròn đủ, còn quả của một nhân mạnh lại được lắng dịu.
Đức Phật dạy:
"Hỡi nầy các Tỳ khưu, người kia không biết khép mình vào kỹ cương của thân, của đạo lý, của tâm, của trí tuệ, người kém đạo đức, kém giới hạnh và do đó, sống đau khổ.
"Dầu một hành động tầm thường của người ấy cũng đủ tạo quả đưa vào cảnh khổ.
" Hỡi nầy các Tỳ khưu, người nọ có nếp sống kỹ cương về phương diện vật chất cũng như về mặt tinh thần đạo đức, và trí tuệ, người đạo đức cao thượng, biết làm điều thiện và lấy tâm Từ vô lượng đối xử với tất cả mọi chúng sanh.
"Người như thế, dầu có một hành động lầm lạc tầm thường như kể trên, hành động ấy không tạo quả trong hiện tại hay trong kiếp vị lai. [2]
"Tỷ như có một người kia sớt một muổng muối vào bát nước. Nầy hỡi các Tỳ khưu, các thầy nghĩ như thế nào? Nước trong bát có thể trở nên mặn và khó uống không?
- Bạch hóa Đức Thế Tôn, có.
- Tại sao?
- Bạch Đức Thế Tôn, vì nước trong bát thì ít mà cho vào một muổng muối thì phải mặn.
- Bây giờ, tỷ như người kia đổ muổng muối ấy xuống sông Hằng (Ganges), nầy hỡi các Tỳ khưu, các thầy nghĩ sao? Nước sông Hằng có vì muối ấy mà trở nên mặn và khó uống không?
- Bạch hóa Đức Thế Tôn, không?
- Tại sao?
- Bạch Đức Thế Tôn, vì sông Hằng rộng lớn, nước nhiều, chỉ bấy nhiêu muối ấy không đủ làm mặn.
- Cũng dường thế ấy, có trường hợp người kia vì phạm một lỗi nhỏ mà chịu cảnh khổ. Người khác cũng tạo một lỗi tương tợ nhưng gặt quả nhẹ hơn và sau khi chết, quả kia không trổ sanh nữa, dầu trổ một cách nhẹ nhàng.
"Có thể có trường hợp người kia bị bỏ tù vì ăn cắp nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu, và cũng trong trường hợp người nọ không bị bỏ tù vì nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu.
"Ai bị bỏ tù vì nửa xu, một xu, hay một trăm xu?
"Khi người ta nghèo khổ, túng thiếu, bần cùng thì dầu chỉ nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu cũng bị bỏ tù.
"Ai không bị bỏ tù vì nữa xu, một xu, hay một trăm đồng xu?
"Khi người ta giàu có, dư dả, sung túc, thì không bị bỏ tù vì nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu.
"Cùng một thế ấy, có trường hợp người kia chỉ có một vài hành động bất thiện nhỏ nhặt mà phải lâm vào cảnh khốn cùng, và có trường hợp người nọ cũng phạm lỗi lầm y như vậy mà không phải gặt quả nào trong kiếp hiện tại. Hành động bất thiện ấy cũng không có hậu quả nhỏ nhen nào sau kiếp sống nầy. [3]"
Nguyên Do Vì Sao Đôi Khi Quả Trổ Sanh Trái Ngược Với Nhân Đã Gieo
Nhân lành tạo quả lành. Nhưng đã gieo nhân lành rồi còn hối tiếc, đã làm một việc thiện mà còn ăn năn, hối hận, thì quả trổ sanh không được tương xứng với nhân.
Tích chuyện sau đây là một ví dụ:
Ngày kia Vua Pasenadi xứ Kosala đến hầu Đức Phật và bạch rằng:
"Bạch Đức Thế Tôn, tại thành Savatthi (Xá Vệ) có một nhà triệu phú vừa qua đời mà không có người thừa kế. Vì lẽ ấy bao nhiêu tài sản của ông, gồm hàng trăm thoi vàng, ngoài số bạc và của cải khác, đều được bổ xung vào kho. Bạch Đức Thế Tôn, người giàu có lúc ấy còn sanh tiền sống thật kham khổ, ăn thì chỉ cơm nát với thức ăn thừa và thiu, mặc thì chỉ dùng vải thô và chỉ gai, còn di chuyển thì chỉ có một chiếc xe cũ kỹ với con ngựa gầy."
Đức Phật dạy:
"Mặc dầu vậy, trong một tiền kiếp nhà triệu phú ấy thường để bát cúng dường đến một vị Độc Giác Phật tên là Taragasikhi. Tuy để bát cúng dường nhưng ông không bao giờ quan tâm đến công đức ấy. Ông lại có ý hối tiếc vì đã mất của, và tự nghĩ thầm: 'Phải chi ta để dành vật thực ấy cho người ăn kẻ ở trong nhà còn hơn.' Ngoài ra, ông còn giết chết một người cháu để sang đoạt gia tài.
"Do quả lành của công đức bố thí cúng dường, ông tái sanh bảy lần trong cảnh Trời. Cũng do quả lành ấy ông tái sanh bảy lần làm triệu phú tại thành Savatthi (Xá Vệ) nầy. Vì ông đã hối tiếc, nghĩ thầm rằng: 'Phải chi ta để dành vật thực ấy cho người ăn kẻ ở trong nhà còn hơn', nên mặc dầu giàu có, ông không thể toại hưởng sự nghiệp vĩ đại ấy, không dám ăn ngon, không dám mặc đẹp, luôn luôn lo sợ hết của, không dám nhờ tiền để tạo tiện nghi cho đời sống vật chất.
"Vì đã giết chết một người cháu để sang đoạt tài sản, nhà triệu phú độc ác ấy phải chịu đau đớn nhiều năm, nhiều trăm năm, trong cảnh khổ. Và cũng vì hành động ác độc ấy ông phải chịu tuyệt dòng liên tiếp trong bảy kiếp, do đó bao nhiêu tài sản của ông phải bị xung vào quốc khố. [4]"
Nhà triệu phú được một sự nghiệp vĩ đại nhờ nhân tốt đã gieo. Tuy nhiên đã gieo nhân lành mà còn hối tiếc nên dù được sự nghiệp lớn lao, ông không được hưởng.
Duyên Hỗ Trợ và Duyên Trở Ngại
Trong sự báo ứng của nghiệp ta nên biết rằng có những năng lực hỗ trợ, nâng đỡ, tạo điều kiện, trợ duyên cho quả sớm trổ sanh, và ngược lại cũng có những năng lực kiềm hãm, ngăn chặn, không cho quả trổ sanh, hay nghịch duyên.
Sự sanh trưởng (gati), thời gian hay hoàn cảnh (kala), nhân cách hay tướng mạo (upadhi), và sự nỗ lực cố gắng (payoga) là những năng lực trợ duyên hay nghịch duyên, hỗ trợ hay ngăn cản quả trổ sanh.
Thí dụ như người kia sanh trưởng trong một gia đình quý phái, giàu sang, hay trong hoàn cảnh an lành, sự tái sanh tốt ấy đôi khi là một năng lực ngăn chặn không cho quả dữ trổ sanh.
Trái lại, người nọ sanh trưởng trong gia đình ghèo khó khốn cùng, hay trong cảnh khổ, sự tái sanh bất hạnh của người nầy tạo điều kiện thuận tiện cho quả dữ trổ sanh.
Danh từ Phật Giáo gọi những năng lực ấy là "tái sanh thuận lợi" (gati sampatti) và "tái sanh bất thuật lợi" (gati vipatti).
Người kia, dầu không phải là hạng thông minh, mà nhờ có Nghiệp tốt, sanh trưởng trong hoàng tộc thì cũng được thiên hạ kính nể kiêng vì. Nếu cũng kém thông minh như người ấy mà sanh trong gia đình túng thiếu bần hàn thì ắt không được kính trọng như vậy.
Đức vua Dutthagamani xứ Tích Lan gieo nhân xấu vì đã gây chiến tranh chống tộc Tamil, đồng thời cũng tạo nhiều Nghiệp tốt do các công tác từ thiện có tánh cách tôn giáo và xã hội. Nhờ Nghiệp Tái Tạo tốt ấy Ngài được tái sanh vào cỏi Trời. Tục truyền rằng đến thời Đức Phật Di Lạc (Metteya) ra đời, Ngài sẽ trở xuống một lần chót. Nhân bất thiện mà Ngài đã gieo không trổ quả, nhờ được "tái sanh thuận lợi" trong hoàn cảnh tốt.
Trường hợp vua Ajatasattu (A-Xà-Thế) là một thí dụ khác. Phạm trọng tội giết cha, nhưng về sau ông đến gần Đức Phật và trở nên một vị minh quân có tâm đạo nhiệt thành. Vì mang trọng giết cha, ông phải tái sanh vào cảnh khổ, và do sự tái sanh bất thuận lợi ấy, bao nhiêu nhân lành ông đã gieo không đủ duyên hỗ trợ để trổ quả .
Dung mạo đẹp đẽ (upadhi sampatti) hay xấu xa (upadhi vipatti) là hai yếu tố khác có thể hộ trợ hay gây trở ngại cho sự báo ứng của Nghiệp.
Nếu nhờ Nghiệp tốt mà người kia được tái sanh thuận lợi, nhưng bất hạnh phải tật nguyền hay có tướng mạo dung nhan xấu xí thì cũng không hoàn toàn trọn hưởng phước lành của mình. Một vị hoàng tử đáng lẽ phải nối ngôi cha để trị vì thiên hạ, nhưng nếu vị ấy tật nguyền cũng có thể đó là một trở ngại, không được lên ngôi báu.
Trái lại, diện mạo phương phi là yếu tố giúp thành công. Một đứa trẻ tuy nghèo nhưng mặt mày thông minh sáng sủa có thể làm cho người khác chú ý đến và gieo ít nhiều thiện cảm đến người khác.
Thời gian hay cơ hội thuận lợi và bất thuật lợi (kalasampatti và kalavipatti) là hai yếu tố khác có thể ảnh hưởng đến sự báo ứng của Nghiệp. Thí trong một thiên tai, tất cả đều phải cùng chung chịu một số phận. Đó là điều kiện bất thuận lợi, trợ duyên cho nghiệp xấu trổ sanh. Cũng có những điều kiện thuận lợi làm suy giảm năng lực hoặc ngăn chặn không cho Nghiệp xấu trổ sanh.
Trong các năng lực trợ duyên và nghịch duyên, hạnh tinh tấn hay sự nỗ lực cố gắng (payoga) là quan trọng hơn tất cả. Trong sự báo ứng xủa Nghiệp, tình trạng cố gắng hay thiếu cố gắng giữ một vai trò chánh yếu. Do cố gắng trong hiện tại, ta có thể chuyển Nghiệp, tạo Nghiệp mới, hoàn cảnh mới, môi trường mới, cả một thế giới mới.
Dầu có điều kiện thuận lợi và được trợ duyên đầy đủ mà nếu không nỗ lực cố gắng thì chẳng nhưng ta bỏ mất cơ hội quý báu, mà có khi còn hoang phí cả sự nghiệp, vật chất hay tinh thần.
Nếu bệnh mà không tìm thầy thuốc. Nếu gặp khó khăn mà không cố gắng giải quyết, không nỗ lực để vượt qua, thì quả dữ ắt được trợ duyên đầy đủ để trổ sanh. Trái lại, nếu ta tận lực cố gắng để vượt qua mọi khó khăn, luôn luôn cải thiện hoàn cảnh, tận dụng mọi khả năng mọi cơ hội hiếm có để vững vàng tiến bộ thật sự, Nghiệp tốt sẽ được trợ duyên đầy đủ để trổ sanh.
Mặc dầu không hoàn toàn làm nô lệ cũng không tuyệt đối làm chủ cái Nghiệp, chắc chắn là những yếu tố trợ lực và nghịch duyên ấy cũng ảnh hưởng phần nào năng lực báo ứng của Nghiệp, do sự tái sanh, hoàn cảnh, cá tính, cố gắng cá nhân, và những yếu tố tương tợ. Chính lý Nghiệp Báo đem lại cho người Phật tử sự an ủi, niềm hy vọng, chỗ nương tựa và khích lệ tinh thần để có thể đảm vững bước trên con đường tiến bộ.
Khi có việc bất chắc xảy đến, khi gặp trợ ngại, khó khăn, thất bại, và hoàn cảnh bất hạnh, người Phật tử nhận định rằng mình đang gặt hái giống nào mà trước kia chính mình đã gieo, mình đang trang trãi một món nợ đã vay lúc nào trong quá khứ.
Tuy nhiên, thay vì phải bó tay chịu quy hàng hoàn cảnh để cho định luật Nghiệp Báo tự nhiên diễn tiến, người Phật tử tận lực cố gắng diệt trừ, bứng tận gốc rễ giống cỏ xấu, và gieo trồng những giống tốt. Tương lai hoàn toàn nằm trong tay ta.
Người tin tưởng lý Nghiệp Báo không khi nào lên án kẻ hư hèn tội lỗi bởi vì mọi người đều có khả năng và cơ hội để tự cải thiện bất cứ lúc nào. Người kia dầu phải chịu đau khổ trong hiện tại nhưng vẫn có hy vọng như mọi người, rằng trong một ngày tươi đẹp nào, chính mình cũng có thể đạt Đạo Quả cao thượng, an vui hạnh phúc vĩnh cửu trường tồn. Ta tạo địa ngục cho ta, do chính hành động của ta. Cũng do hành động của chính ta, ta tạo thiên đàng cho ta.
Một người Phật tử thuần thành và hiểu biết chắc chắn định luật Nghiệp Báo không khi nào van vái cầu xin được cứu rỗi. Trái lại, đặt trọn niềm tin nơi chính mình, nơi hạnh tinh tấn của mình, để được giải thoát. Thay vì bó tay đầu hàng hay vuốt ve tâng bốc một thần lực siêu nhân nào, người Phật tử đặt trọn niềm tin mình trên ý trí của mình, và không ngừng hoạt động để tạo an lành cho tất cả.
Niềm tin vững chắc nơi Nghiệp Báo "nâng cao giá trị của hạnh tinh tấn và kích thích lòng nhiệt thành", bởi vì lý Nghiệp Báo dạy mỗi người phải lãnh lấy trách nhiệm của mình.
Đối với người Phật tử sơ cơ, định luật Nghiệp Báo là một điều răn. Với hạng người trí thức, Nghiệp Báo là một khích lệ.
Luật Nhân Quả giải thích vấn đề đau khổ, giải thích tình trạng bí ẩn của cái được gọi là Số Mạng và Tiền Định của một vài tôn giáo và, trên hết, giải thích hoàn cảnh chênh lệch giũa loài người, giữa chúng sanh.
Chúng ta là vị kiến trúc sư xây đắp số phận của chúng ta. Chính ta tạo ra hay tiệu diệt ta. Chính ta tạo thiên đàng cho ta và cũng chính ta tạo địa ngục cho ta.
Những gì ta nghĩ, nói, và làm, là của ta. Chính tư tưởng, lời nói và hành động là Nhgiệp. Và Nghiệp đưa ta lên hay xuống từ kiếp nầy sang kiếp khác, mãi mãi trong vòng luân hồi.
Đức Phật dạy:
"Phước và tội mà con người tạo ra là những gì mà con người làm chủ, những gì đưa con người đi, từ nơi nầy... Là những gì bén gót chạy theo con người như bóng theo hình. Vậy, từ đây con người hãy tích trữ cái tốt để đem đi nơi khác, trong tương lai. Hãy tạo một nền tảng vững chắc cho thế gian ngày mai." [5]
-ooOoo-
Chú thích:
[1] Anguttara Nikaya, Tăng Nhứt A Hàm, phần 1, trang 249. Xem Warren, "Buddhism in Translations", trang 218.
[2] Đức Phật muốn ám chỉ các vị A La Hán.
[3] Aguttara Nikaya, Tăng Nhứt A Hàm, phần 1, trang 249, Xem Warren, "Buddhism in Translations", trang 218.
[4] Samyutta Nikaya, Tạp A Hàm, phần i, trang 91. Xem Warren, "Buddhism in Translations", trang 296; và Grimm, "The Doctrine of the Buddha", trang 248.
[5] Kindred Sayings, phần i, trang 98.
-ooOoo-
  from https://theravada.vn/chuong-iv-tinh-chat-cua-nghiep/
from Theravada - Blog https://theravadavn.weebly.com/blog/chuong-iv-tinh-chat-cua-nghiep
0 notes
phamthituong · 4 years
Text
Chương IV – Tính chất của Nghiệp
Tính chất của Nghiệp
“Gieo giống nào, gặt giống nấy.” – Tạp A Hàm
Chúng ta có phải gặt hái tất cả những nhân đã gieo không? Không nhất thiết phải như thế. Trong bộ Anguttara Nikaya, Tăng Nhứt A Hàm, Đức Phật dạy:
“Nếu có ai cho rằng con người phải gặt hái trọn hậu quả theo tất cả những hành động trong quá khứ thì không thể có đời sống đạo đức, và con người cũng không thể có cơ hội tận diệt phiền não: Nhưng nếu nói rằng quả phải gặt tương xứng với nhân đã gieo thì ắt có đời sống đạo đức và con người sẽ có cơ hội dập tắt phiền não.” [1]
Như vậy, theo Phật Giáo có thể uốn nắn, chuyển hoán cái nghiệp, mặc dầu kinh Pháp Cú, câu 127, có dạy:
“Không phải bay lên trời cao, lặn xuống biển sâu, hay chui vào hang núi, mà ta có thể tìm được nơi nào trên thế gian nầy để lẫn tránh quả dữ của Nghiệp xấu.”
Nếu như phải trả quả của tất cả những nghiệp đã tạo trong quá khứ thì chúng sanh ắt phải chịu vĩnh viễn sống trong đau khổ và không thể mong có ngày giải thoát.
Dầu không hoàn toàn làm chủ cái Nghiệp - vì nhân đã gieo - nhưng ta cũng không tuyệt đối phải bó tay chịu làm nô lệ. Dầu con người xấu xa đê tiện nhất cũng có thể cố gắng trở nên trong sạch đạo đức. Chúng ta luôn luôn biến đổi và luôn luôn trở thành một cái gì mới, và cái mới ấy tùy thuộc chính ta, tùy thuộc nơi hành động của chính ta. Từng giây, từng phút ta có thể tự cải hoán, làm cho ta trở nên tốt đẹp hơn, cũng như xấu xa hơn. Dầu người tội lỗi hư hèn nhất cũng không đáng khinh. Trái lại, nên tạo cho họ một niềm tin tưởng nơi sự cố gắng cải thiện bẩm chất bình sanh của họ. Nên thương hại họ, biết đâu một lúc nào trong quá khứ ta cũng cùng ở trong tình trạng với hạng người hư hèn ấy và ta đã tiến bộ. Hôm nay ở một vị trí thấp kém, họ cũng có thể cố gắng theo ta và có khi tiến trổi hơn ta.
Ai biết được cái nghiệp đã tích trữ của một người khác?
Angulimala, tên sát nhân lừng danh khét tiếng một thời, đã giết chết cả ngàn anh em đồng loại, trở thành một vị A La Hán và thoát khỏi quả dữ của những hành động tàn ác ấy.
Cô Ambapali, một gái giang hồ biết hồi tâm tu hành cũng đắc Quả A La Hán.
Alavaka, dạ xoa hung tợn thường ăn thịt người, từ bỏ thói dữ và cố gắng tu tập, cũng đắc Quả Tu Đà Hườn.
Vua Asoka (A-Dục) có tiếng là hung ác bạo tàn, trở thành một đấng minh quân, đổi những trận giặc xâm lăng khốc liệt ra những chiến dịch truyền bá đạo lý cao siêu thâm diệu và giáo huấn từ bi của Đức Phật, để mưu cầu hạnh phúc cho một phần nhân loại:
“Giữa oai danh của trăm ngàn vua chúa trong lịch sử nhân loại, danh thơm cao quý vừa hùng vĩ vừa dịu dàng, vừa trong sáng vừa trầm lặng, của Hoàng Đế A Dục chói ngời rực rờ như một vị sao tỏ rạng.”
Đó là một vài trường hợp hiếm hoi chỉ rằng nhờ ý chí hùng dũng, con người có thể đổi hẳn tâm tánh, từ xấu ra tốt, từ dữ ra lành.
Trong một vài trường hợp khác, cũng có thể quả của một nhân yếu mà tái sanh tròn đủ, còn quả của một nhân mạnh lại được lắng dịu.
Đức Phật dạy:
“Hỡi nầy các Tỳ khưu, người kia không biết khép mình vào kỹ cương của thân, của đạo lý, của tâm, của trí tuệ, người kém đạo đức, kém giới hạnh và do đó, sống đau khổ.
"Dầu một hành động tầm thường của người ấy cũng đủ tạo quả đưa vào cảnh khổ.
” Hỡi nầy các Tỳ khưu, người nọ có nếp sống kỹ cương về phương diện vật chất cũng như về mặt tinh thần đạo đức, và trí tuệ, người đạo đức cao thượng, biết làm điều thiện và lấy tâm Từ vô lượng đối xử với tất cả mọi chúng sanh.
“Người như thế, dầu có một hành động lầm lạc tầm thường như kể trên, hành động ấy không tạo quả trong hiện tại hay trong kiếp vị lai. [2]
"Tỷ như có một người kia sớt một muổng muối vào bát nước. Nầy hỡi các Tỳ khưu, các thầy nghĩ như thế nào? Nước trong bát có thể trở nên mặn và khó uống không?
- Bạch hóa Đức Thế Tôn, có.
- Tại sao?
- Bạch Đức Thế Tôn, vì nước trong bát thì ít mà cho vào một muổng muối thì phải mặn.
- Bây giờ, tỷ như người kia đổ muổng muối ấy xuống sông Hằng (Ganges), nầy hỡi các Tỳ khưu, các thầy nghĩ sao? Nước sông Hằng có vì muối ấy mà trở nên mặn và khó uống không?
- Bạch hóa Đức Thế Tôn, không?
- Tại sao?
- Bạch Đức Thế Tôn, vì sông Hằng rộng lớn, nước nhiều, chỉ bấy nhiêu muối ấy không đủ làm mặn.
- Cũng dường thế ấy, có trường hợp người kia vì phạm một lỗi nhỏ mà chịu cảnh khổ. Người khác cũng tạo một lỗi tương tợ nhưng gặt quả nhẹ hơn và sau khi chết, quả kia không trổ sanh nữa, dầu trổ một cách nhẹ nhàng.
"Có thể có trường hợp người kia bị bỏ tù vì ăn cắp nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu, và cũng trong trường hợp người nọ không bị bỏ tù vì nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu.
"Ai bị bỏ tù vì nửa xu, một xu, hay một trăm xu?
"Khi người ta nghèo khổ, túng thiếu, bần cùng thì dầu chỉ nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu cũng bị bỏ tù.
"Ai không bị bỏ tù vì nữa xu, một xu, hay một trăm đồng xu?
"Khi người ta giàu có, dư dả, sung túc, thì không bị bỏ tù vì nửa xu, một xu, hay một trăm đồng xu.
"Cùng một thế ấy, có trường hợp người kia chỉ có một vài hành động bất thiện nhỏ nhặt mà phải lâm vào cảnh khốn cùng, và có trường hợp người nọ cũng phạm lỗi lầm y như vậy mà không phải gặt quả nào trong kiếp hiện tại. Hành động bất thiện ấy cũng không có hậu quả nhỏ nhen nào sau kiếp sống nầy. [3]”
Nguyên Do Vì Sao Đôi Khi Quả Trổ Sanh Trái Ngược Với Nhân Đã Gieo
Nhân lành tạo quả lành. Nhưng đã gieo nhân lành rồi còn hối tiếc, đã làm một việc thiện mà còn ăn năn, hối hận, thì quả trổ sanh không được tương xứng với nhân.
Tích chuyện sau đây là một ví dụ:
Ngày kia Vua Pasenadi xứ Kosala đến hầu Đức Phật và bạch rằng:
“Bạch Đức Thế Tôn, tại thành Savatthi (Xá Vệ) có một nhà triệu phú vừa qua đời mà không có người thừa kế. Vì lẽ ấy bao nhiêu tài sản của ông, gồm hàng trăm thoi vàng, ngoài số bạc và của cải khác, đều được bổ xung vào kho. Bạch Đức Thế Tôn, người giàu có lúc ấy còn sanh tiền sống thật kham khổ, ăn thì chỉ cơm nát với thức ăn thừa và thiu, mặc thì chỉ dùng vải thô và chỉ gai, còn di chuyển thì chỉ có một chiếc xe cũ kỹ với con ngựa gầy.”
Đức Phật dạy:
“Mặc dầu vậy, trong một tiền kiếp nhà triệu phú ấy thường để bát cúng dường đến một vị Độc Giác Phật tên là Taragasikhi. Tuy để bát cúng dường nhưng ông không bao giờ quan tâm đến công đức ấy. Ông lại có ý hối tiếc vì đã mất của, và tự nghĩ thầm: ‘Phải chi ta để dành vật thực ấy cho người ăn kẻ ở trong nhà còn hơn.’ Ngoài ra, ông còn giết chết một người cháu để sang đoạt gia tài.
"Do quả lành của công đức bố thí cúng dường, ông tái sanh bảy lần trong cảnh Trời. Cũng do quả lành ấy ông tái sanh bảy lần làm triệu phú tại thành Savatthi (Xá Vệ) nầy. Vì ông đã hối tiếc, nghĩ thầm rằng: 'Phải chi ta để dành vật thực ấy cho người ăn kẻ ở trong nhà còn hơn’, nên mặc dầu giàu có, ông không thể toại hưởng sự nghiệp vĩ đại ấy, không dám ăn ngon, không dám mặc đẹp, luôn luôn lo sợ hết của, không dám nhờ tiền để tạo tiện nghi cho đời sống vật chất.
"Vì đã giết chết một người cháu để sang đoạt tài sản, nhà triệu phú độc ác ấy phải chịu đau đớn nhiều năm, nhiều trăm năm, trong cảnh khổ. Và cũng vì hành động ác độc ấy ông phải chịu tuyệt dòng liên tiếp trong bảy kiếp, do đó bao nhiêu tài sản của ông phải bị xung vào quốc khố. [4]”
Nhà triệu phú được một sự nghiệp vĩ đại nhờ nhân tốt đã gieo. Tuy nhiên đã gieo nhân lành mà còn hối tiếc nên dù được sự nghiệp lớn lao, ông không được hưởng.
Duyên Hỗ Trợ và Duyên Trở Ngại
Trong sự báo ứng của nghiệp ta nên biết rằng có những năng lực hỗ trợ, nâng đỡ, tạo điều kiện, trợ duyên cho quả sớm trổ sanh, và ngược lại cũng có những năng lực kiềm hãm, ngăn chặn, không cho quả trổ sanh, hay nghịch duyên.
Sự sanh trưởng (gati), thời gian hay hoàn cảnh (kala), nhân cách hay tướng mạo (upadhi), và sự nỗ lực cố gắng (payoga) là những năng lực trợ duyên hay nghịch duyên, hỗ trợ hay ngăn cản quả trổ sanh.
Thí dụ như người kia sanh trưởng trong một gia đình quý phái, giàu sang, hay trong hoàn cảnh an lành, sự tái sanh tốt ấy đôi khi là một năng lực ngăn chặn không cho quả dữ trổ sanh.
Trái lại, người nọ sanh trưởng trong gia đình ghèo khó khốn cùng, hay trong cảnh khổ, sự tái sanh bất hạnh của người nầy tạo điều kiện thuận tiện cho quả dữ trổ sanh.
Danh từ Phật Giáo gọi những năng lực ấy là “tái sanh thuận lợi” (gati sampatti) và “tái sanh bất thuật lợi” (gati vipatti).
Người kia, dầu không phải là hạng thông minh, mà nhờ có Nghiệp tốt, sanh trưởng trong hoàng tộc thì cũng được thiên hạ kính nể kiêng vì. Nếu cũng kém thông minh như người ấy mà sanh trong gia đình túng thiếu bần hàn thì ắt không được kính trọng như vậy.
Đức vua Dutthagamani xứ Tích Lan gieo nhân xấu vì đã gây chiến tranh chống tộc Tamil, đồng thời cũng tạo nhiều Nghiệp tốt do các công tác từ thiện có tánh cách tôn giáo và xã hội. Nhờ Nghiệp Tái Tạo tốt ấy Ngài được tái sanh vào cỏi Trời. Tục truyền rằng đến thời Đức Phật Di Lạc (Metteya) ra đời, Ngài sẽ trở xuống một lần chót. Nhân bất thiện mà Ngài đã gieo không trổ quả, nhờ được “tái sanh thuận lợi” trong hoàn cảnh tốt.
Trường hợp vua Ajatasattu (A-Xà-Thế) là một thí dụ khác. Phạm trọng tội giết cha, nhưng về sau ông đến gần Đức Phật và trở nên một vị minh quân có tâm đạo nhiệt thành. Vì mang trọng giết cha, ông phải tái sanh vào cảnh khổ, và do sự tái sanh bất thuận lợi ấy, bao nhiêu nhân lành ông đã gieo không đủ duyên hỗ trợ để trổ quả .
Dung mạo đẹp đẽ (upadhi sampatti) hay xấu xa (upadhi vipatti) là hai yếu tố khác có thể hộ trợ hay gây trở ngại cho sự báo ứng của Nghiệp.
Nếu nhờ Nghiệp tốt mà người kia được tái sanh thuận lợi, nhưng bất hạnh phải tật nguyền hay có tướng mạo dung nhan xấu xí thì cũng không hoàn toàn trọn hưởng phước lành của mình. Một vị hoàng tử đáng lẽ phải nối ngôi cha để trị vì thiên hạ, nhưng nếu vị ấy tật nguyền cũng có thể đó là một trở ngại, không được lên ngôi báu.
Trái lại, diện mạo phương phi là yếu tố giúp thành công. Một đứa trẻ tuy nghèo nhưng mặt mày thông minh sáng sủa có thể làm cho người khác chú ý đến và gieo ít nhiều thiện cảm đến người khác.
Thời gian hay cơ hội thuận lợi và bất thuật lợi (kalasampatti và kalavipatti) là hai yếu tố khác có thể ảnh hưởng đến sự báo ứng của Nghiệp. Thí trong một thiên tai, tất cả đều phải cùng chung chịu một số phận. Đó là điều kiện bất thuận lợi, trợ duyên cho nghiệp xấu trổ sanh. Cũng có những điều kiện thuận lợi làm suy giảm năng lực hoặc ngăn chặn không cho Nghiệp xấu trổ sanh.
Trong các năng lực trợ duyên và nghịch duyên, hạnh tinh tấn hay sự nỗ lực cố gắng (payoga) là quan trọng hơn tất cả. Trong sự báo ứng xủa Nghiệp, tình trạng cố gắng hay thiếu cố gắng giữ một vai trò chánh yếu. Do cố gắng trong hiện tại, ta có thể chuyển Nghiệp, tạo Nghiệp mới, hoàn cảnh mới, môi trường mới, cả một thế giới mới.
Dầu có điều kiện thuận lợi và được trợ duyên đầy đủ mà nếu không nỗ lực cố gắng thì chẳng nhưng ta bỏ mất cơ hội quý báu, mà có khi còn hoang phí cả sự nghiệp, vật chất hay tinh thần.
Nếu bệnh mà không tìm thầy thuốc. Nếu gặp khó khăn mà không cố gắng giải quyết, không nỗ lực để vượt qua, thì quả dữ ắt được trợ duyên đầy đủ để trổ sanh. Trái lại, nếu ta tận lực cố gắng để vượt qua mọi khó khăn, luôn luôn cải thiện hoàn cảnh, tận dụng mọi khả năng mọi cơ hội hiếm có để vững vàng tiến bộ thật sự, Nghiệp tốt sẽ được trợ duyên đầy đủ để trổ sanh.
Mặc dầu không hoàn toàn làm nô lệ cũng không tuyệt đối làm chủ cái Nghiệp, chắc chắn là những yếu tố trợ lực và nghịch duyên ấy cũng ảnh hưởng phần nào năng lực báo ứng của Nghiệp, do sự tái sanh, hoàn cảnh, cá tính, cố gắng cá nhân, và những yếu tố tương tợ. Chính lý Nghiệp Báo đem lại cho người Phật tử sự an ủi, niềm hy vọng, chỗ nương tựa và khích lệ tinh thần để có thể đảm vững bước trên con đường tiến bộ.
Khi có việc bất chắc xảy đến, khi gặp trợ ngại, khó khăn, thất bại, và hoàn cảnh bất hạnh, người Phật tử nhận định rằng mình đang gặt hái giống nào mà trước kia chính mình đã gieo, mình đang trang trãi một món nợ đã vay lúc nào trong quá khứ.
Tuy nhiên, thay vì phải bó tay chịu quy hàng hoàn cảnh để cho định luật Nghiệp Báo tự nhiên diễn tiến, người Phật tử tận lực cố gắng diệt trừ, bứng tận gốc rễ giống cỏ xấu, và gieo trồng những giống tốt. Tương lai hoàn toàn nằm trong tay ta.
Người tin tưởng lý Nghiệp Báo không khi nào lên án kẻ hư hèn tội lỗi bởi vì mọi người đều có khả năng và cơ hội để tự cải thiện bất cứ lúc nào. Người kia dầu phải chịu đau khổ trong hiện tại nhưng vẫn có hy vọng như mọi người, rằng trong một ngày tươi đẹp nào, chính mình cũng có thể đạt Đạo Quả cao thượng, an vui hạnh phúc vĩnh cửu trường tồn. Ta tạo địa ngục cho ta, do chính hành động của ta. Cũng do hành động của chính ta, ta tạo thiên đàng cho ta.
Một người Phật tử thuần thành và hiểu biết chắc chắn định luật Nghiệp Báo không khi nào van vái cầu xin được cứu rỗi. Trái lại, đặt trọn niềm tin nơi chính mình, nơi hạnh tinh tấn của mình, để được giải thoát. Thay vì bó tay đầu hàng hay vuốt ve tâng bốc một thần lực siêu nhân nào, người Phật tử đặt trọn niềm tin mình trên ý trí của mình, và không ngừng hoạt động để tạo an lành cho tất cả.
Niềm tin vững chắc nơi Nghiệp Báo “nâng cao giá trị của hạnh tinh tấn và kích thích lòng nhiệt thành”, bởi vì lý Nghiệp Báo dạy mỗi người phải lãnh lấy trách nhiệm của mình.
Đối với người Phật tử sơ cơ, định luật Nghiệp Báo là một điều răn. Với hạng người trí thức, Nghiệp Báo là một khích lệ.
Luật Nhân Quả giải thích vấn đề đau khổ, giải thích tình trạng bí ẩn của cái được gọi là Số Mạng và Tiền Định của một vài tôn giáo và, trên hết, giải thích hoàn cảnh chênh lệch giũa loài người, giữa chúng sanh.
Chúng ta là vị kiến trúc sư xây đắp số phận của chúng ta. Chính ta tạo ra hay tiệu diệt ta. Chính ta tạo thiên đàng cho ta và cũng chính ta tạo địa ngục cho ta.
Những gì ta nghĩ, nói, và làm, là của ta. Chính tư tưởng, lời nói và hành động là Nhgiệp. Và Nghiệp đưa ta lên hay xuống từ kiếp nầy sang kiếp khác, mãi mãi trong vòng luân hồi.
Đức Phật dạy:
“Phước và tội mà con người tạo ra là những gì mà con người làm chủ, những gì đưa con người đi, từ nơi nầy… Là những gì bén gót chạy theo con người như bóng theo hình. Vậy, từ đây con người hãy tích trữ cái tốt để đem đi nơi khác, trong tương lai. Hãy tạo một nền tảng vững chắc cho thế gian ngày mai.” [5]
-ooOoo-
Chú thích:
[1] Anguttara Nikaya, Tăng Nhứt A Hàm, phần 1, trang 249. Xem Warren, “Buddhism in Translations”, trang 218.
[2] Đức Phật muốn ám chỉ các vị A La Hán.
[3] Aguttara Nikaya, Tăng Nhứt A Hàm, phần 1, trang 249, Xem Warren, “Buddhism in Translations”, trang 218.
[4] Samyutta Nikaya, Tạp A Hàm, phần i, trang 91. Xem Warren, “Buddhism in Translations”, trang 296; và Grimm, “The Doctrine of the Buddha”, trang 248.
[5] Kindred Sayings, phần i, trang 98.
-ooOoo-
from Theravada - Dhamma Bậc Giác Ngộ Chỉ Dạy Được Các Bậc Trưởng Lão Gìn Giữ & Lưu Truyền - Feed https://theravada.vn/chuong-iv-tinh-chat-cua-nghiep/ from Theravada https://theravadavn.tumblr.com/post/622530982089719808
0 notes