Tumgik
#thơ con cóc
mat-ngu · 3 months
Text
Đừng vội
Dù già dù trẻ, đừng vội nghĩ
Dù nắng dù mưa, đừng vội đi
Dù yêu dù ghét, đừng vội nói
Dù đúng dù sai, đừng vội suy
Saigon | matngu | 29012024
Tumblr media
22 notes · View notes
gocnhocuanhien · 2 years
Text
Mưa xanh màu lá
Gió lùa cánh hoa
Mây che vầng nắng
Sao lòng vẫn say?
Hạ Nhiên
50 notes · View notes
narga · 10 months
Text
Tumblr media
Trước giờ, chúng ta chúng ta vẫn hay nói là "thâm như tàu" để nói về sự ẩn ý sâu xa, những việc làm có mục đích mà lâu dài mới biết của người Trung Quốc. Thực ra xuất phát từ việc đố kị với dân tộc họ mà thôi, về bề dày lịch sử, về tài nguyên, con người, văn hóa ... Chứ công bằng mà nói, người Việt ta còn thâm hơn họ nhiều 😅
Anh viết bài này không nhằm mục đích là so xem ai thâm hơn ai 🤭 mà chẳng qua là nhặt được một bài thơ của dân tây mắt xanh mũi lõ, lưu lại đây để mọi người đi qua thấy được là dân tây phương nó cũng thâm chả khác gì đâu.
Anh đã giấu người đời, Chuyện em ăn ở bạc, Anh ra tận biển khơi, Kể cho tôm cá biết. Giữ cho em tiếng tốt, Chỉ ở nơi đất liền, Cả đại dương vô tận, Biết nỗi nhục của em!
Nói chung là thể thơ con cóc/bút tre này có thể họa thêm vô số phần tiếp theo. 🤓
Anh ra biển còn em lên núi! Em đã giấu người đời Chuyện anh ăn ở bạc Em lên tận rừng sâu Kể cho thú rừng biết.
Mời mọi người nối tiếp 🤣
6 notes · View notes
ducphoc · 1 year
Text
Vẫn tự hào lắm Man ơi
Dù cho thua đã tơi bời là thua :)))
Tumblr media Tumblr media
2 notes · View notes
minhyugi · 3 months
Text
Buộc em yêu một người khác , " Tốt hơn Anh "
Nguời yêu cũ nói với em như vậy ?
Thôi đừng buồn , đến bên anh một lúc
Em buồn à ? Có Cần bên anh chưa.. ? 🤭
Tumblr media
1 note · View note
diracsea · 11 months
Text
inspired by the summer solstice, a random trip through Phú Quý island, Hojua5's birthday, and da_River's Cách để chạm đến mặt trời.
Tumblr media
0 notes
abitofbrian · 2 years
Text
anh về vỡ hết nhớ nhung
em ở lại vỡ mông lung nhất thời
vỡ luôn cả những cuộc đời
hai tay vỡ những chơi vơi hôm nào
bầu trời vỡ những trăng sao
anh đây
vỡ nát
đường vào
tim em...
0 notes
vanhoadoisongvn · 1 year
Text
40+ stt thả thính, cap thả thính kiểu dân chuyên văn
Tumblr media
Thả thính như thế nào để “bách phát bách trúng”? Bài viết sẽ gửi đến bạn bí kíp thả thính qua 40+ stt thả thính, cap thả thính bằng văn học kiểu dân chuyên văn. Nắm lòng ngay để cưa đổ crush thôi nào!
Tìm hiểu thêm (Source): https://vanhoadoisong.vn/40-stt-tha-thinh-cap-tha-thinh-kieu-dan-chuyen-van-942/
Câu số 1
Và cứ thế mỗi ngày thêm một tý
Ta yêu nhau cho mãi tới muôn đời
Câu số 2
Với em dù lắm chua cay
Tình yêu trước gió càng lay càng bền
Câu số 3
Hoa trinh nữ mang tấm lòng tự ái
Yêu em rồi đừng chọc gái nha anh
Câu số 4
Ở đâu trăng có nhớ người
Ở đây đang có một người nhớ trăng
Câu số 5
Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Tumblr media
Cap thả thính bằng văn học
Câu số 6
Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng
Câu số 7
Nửa sự thật không còn là sự thật
Và tình yêu không một nửa bao giờ
Câu số 8
Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung
Câu số 9
Ôi hạnh phúc anh thấy mình nhỏ bé
Chép tình yêu trong trang giấy thơ ngây
Câu số 10
Trăm hoa nào dám cười trong tuyết
Duy chỉ hoa đào đón gió xuân
Tumblr media
Stt thả thính bằng văn học
Câu số 11
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Câu số 12
Sớm vọng mặt đất thương xanh núi
Chiều lộng chân mây nhớ tím trời.
Câu số 13
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Sao tìm mãi đến giờ không thấy.
Câu số 14
Tìm em tìm hết cuộc đời
Mà sao em cứ để tôi mãi tìm.
Câu số 15
Yêu nhau một phút cũng đành
Miễn là phút ây chân thành yêu nhau.
Tumblr media
Stt thả thính kiểu dân chuyên văn
Câu số 16
Em là sóng xin đừng như sóng
Dội vào bờ xin chớ ngược ra khơi
Câu số 17
Ta yêu em chưa bao giờ một lần
Yêu em vì chỉ biết đó là em.
Câu số 18
Đời người con gái hai màu áo
Trắng ngây thơ và tím buổi chiều.
Câu số 19
Ô tô thì đã có chỗ đỗ.
Còn em thì đã đỗ trong tim anh!
Câu số 20
Ngoài trời đang đổ cơn mưa.
Vậy, em đã đổ anh chưa?
Tumblr media
Thả thính kiểu dân chuyên văn
Câu số 21
Thiếu ăn, chim tìm con sâu.
Thiếu em, anh sầu con tim!
Câu số 22
Với thế giới em chỉ là một người. Nhưng, với anh, em chính là cả thế giới!
Câu số 23
Anh cho phép em ở mãi trong trái tim anh đó!
Câu số 24
Anh tuy không phải là chiếc lò vi sóng, nhưng anh đủ sức để hâm nóng trái tim em.
Câu số 25
Em có thể gửi cho anh một tấm hình của em không?
Bạn bè của anh không tin thiên thần là có thật!
Câu số 26
Bố em có phải người thợ kim hoàn không?
Sao em giống viên kim cương vậy?
Câu số 27
Gặp em anh bỗng muốn thờ.
Không “thờ ích thích” mà “thờ ương thương”!
Câu số 28
Anh mua con heo đất.
Tiền anh đem cất, sau này cưới em.
Câu số 29
Mời em một ly sinh tố!
Tiện cho anh hỏi lối vào tim em?
Câu số 30
Anh biết có nhiều cách khiến người ta hạnh phúc, nhưng, với anh cách nhanh nhất là ở bên cạnh em
Tumblr media
Cap thả thính kiểu dân chuyên văn
Câu số 31
Có thể những lời anh nói không phải là đường mật, nhưng điều anh dành cho em là chân thật và ngọt ngào nhất.
Câu số 32
Muốn bình yên thì lên chùa cầu phúc.
Muốn hạnh phúc thì đứng đó chờ anh!
Câu số 33
Tóc em màu đen, môi em màu đỏ.
Lại gần anh hỏi nhỏ, em có nhớ anh không?
Câu số 34
Em ơi gió lạnh gần kề.
Em mau thu xếp để về bên anh!
Câu số 35
Con cóc là cậu ông trời.
Còn em là cả cuộc đời của anh!
Câu số 36
Họ thích nghe nhạc có lời
Nhưng anh lại thích trọn đời có em!
Câu số 37
Thay vì tặng em một đóa hoa hồng không héo
Hãy để anh gửi em một mối tình không phai.
Câu số 38
Em sinh ra không phải để sống vất vả
Mà để sau này được gả cho anh!
Câu số 39
Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.
Câu số 40
Nụ cười em bao la vũ trụ
Muôn vạn thiên hà lấp lánh trăng sao.
Tumblr media
Cap thả thính văn học
Bài viết đã gợi ý cho bạn stt thả thính, cap thả thính bằng văn học kiểu dân chuyên văn, chúc bạn mau chóng cưa đổ crush nhé!
#mevabe
#mebe
#chamsoctre
#suckhoe
#thethao
#thoitrang
#lamdep
#vanhoadoisong
#vanhoadoisongvn#thathinhbangvanhoc
19 notes · View notes
bluelilia · 2 years
Text
Tumblr media
HUYỀN THOẠI VỀ CON CADEHO - Miguel Augel Asturias
(Nguyễn Trung Đức dịch)
Và từ cánh đồng phì nhiêu con cadeho hiện ra, bắt cóc những cô gái có bím tóc và làm tổ trên bờm những chú ngựa.
Mẹ Elvira de San Francisco, ni viện trưởng của tu -viện Santa Catalina, trước đây là một cô tu sĩ làm nhiệm vụ cắt bánh thánh trong chủng viện Concepción, một trinh nữ có sắc đẹp được ngợi ca và ăn nói rất nha nhặn đến mức ngôn từ trên môi nàng như hoa nở e ấp dịu dàng.
Từ cửa sổ rộng không kính chắn, nữ tu sĩ mới tu ngắm nhìn những tàu lá khô bị gió cuốn bay, ngắm nhìn cây cối phủ đầy hoa và những quả chín rụng trong vườn hàng xóm của chủng viện, về phía chủng viện bị đổ nát, nơi những lùm cây che khuất bức tường lở lói và mái nhà bị tốc mái đã biến những xà lim và phòng tu kín thành những thiên đường thơm lựng mùi hoa bách hợp, hoa hồng dại. Khi nói đến các bài kí sự thì đó là buổi liên hoan rầm rộ, nơi những con bồ câu có đôi chân màu hoa hồng sẽ thay thế các nữ tu và tiếng hót líu lo của lũ chim rừng thay cho những bài thánh ca của các cô.
Ở bên ngoài cửa sổ, trong những hầm sâu, bóng râm ấm áp được hội tụ lại, trong đó những con bướm nhẹ bôi bụi trên cánh chúng vào sự thanh lặng của cái sân đang nhộn nhạo sự đi lại của những chú thằn lằn và bôi vào mùi thơm bảng lảng do những tàu lá khuếch tán tình cảm mến yêu của những thân cây vào những bức tường cổ kính.
Ở bên trong, trong sự đùm bọc ngọt ngào của Thượng đế, vì Ngài đã bọc vỏ trái cây của các thiên thần để phát hiện cùi và hạt vốn là Hình Hài của Chúa Cristo – vere tues Deus abconditus! – Elvira de Francisco hội nhập tinh thần và thể xác của mình vào ngôi nhà của tuổi thơ nàng, một ngôi nhà có những cái vồ nặng nề dùng để gọi cửa và khóm hồng bên cửa, ngôi nhà những bức tường phản chiếu trong nước các bồn tắm theo cách hơi thở in dấu trên pha lê trong suốt.
Tiếng nói của thành phố đã khuấy động không khí thanh bình nơi cửa sổ nàng: đó là những tiếng nói buồn thương của du khách người ta nghe thấy dường như lay động cả bến cảng trước khi con tàu nhổ neo, đó là tiếng cười của một người đàn ông vào lúc kết thúc vòng đua của một con ngựa, hay tiếng bánh lăn của một cỗ xe, hay tiếng khó của một chú nhóc.
Con ngựa, cỗ xe, người đàn ông và chú nhóc diễu qua mắt nàng gợi nhớ khung cảnh làng quê dưới những bầu trời với gương mặt xám ngoét đã bỏ bùa mê thuốc lá cho cái nhìn thông thái của những bức tượng tròn ngồi bên cạnh hồ nước với vẻ đau thương của những con rắn già.
Hương thơm đi cùng với những hình ảnh. Bầu trời thơm mùi bầu trời, trẻ nhỏ thơm mùi trẻ nhỏ, đồng ruộng thơm mùi đồng ruộng, cỗ xe thơm lựng mùi cỏ, con ngựa thơm mùi hoa hồng, con người thơm hương thơm thần thánh, những bức tượng tròn mang mùi bóng tối, những bóng tối mang vẻ nghỉ ngơi ngày chủ nhật, và sự nghỉ ngơi của Thượng đế thơm mùi quần áo vừa giặt sạch.
Đã xảy ra chuyện rồi. Bóng tối xoá đi tư tưởng của nàng: đó là mối liên hệ rực rỡ của những hạt bụi nhỏ li ti đang bơi trong một tia nắng. Những quả chuông ngân vang đưa những chiếc môi đến gần cốc rượu buổi chiều. Ai nói về những nụ hôn nhỉ? Gió đung đưa những bông hướng dương. Hoa hướng dương hay những chú cá ngựa? Những con chim ruồi vẽ vụn những ước muốn của Thượng đế trên dòng chảy những bông hoa. Ai nói về những nụ hôn?
Tiếng đế giày nện ầm ầm trên nền nhà khiến nàng giật thột. Những mũi tên của tiếng vọng khua trống vang khắp cả hành lang.
Nghe nhầm chăng? Lẽ nào lại không phải là người đàn ông có đôi lông mày rậm vẫn thường đến đây vào cuối ngày thứ sáu lấy bánh thánh để mang đến chín địa điểm thuộc Thung lũng Đức bà Đồng Trinh, đó là nơi một đền thờ hạnh phúc đứng thẳng trên đỉnh một ngọn đồi?
Người ta gọi ông là người đàn ông ngủ gật. Ngọn gió đi theo chân ông. Nhưng bóng ma ông xuất hiện vào lúc bước chân dê đực của ông dừng lại: chiếc mũ trên tay, những chiếc cúc nhỏ, một vật gì đó tựa như vòng vàng cuộn trong chiếc áo khoác ngoài. Ông đứng đợi.
Vâng, đúng là ông ta; nhưng lần này ông đến với vẻ thảng thốt và khẩn trương như để tránh một thảm họa.
- Thưa cô, thưa cô – vừa bước vào phòng, ông vừa nói, - người ta sẽ cắt mất bím tóc của cô, người ta sẽ cắt mất bím tóc của cô, người ta sẽ cắt mất bím tóc của cô!...
Người tái nhợt và mềm nhũn ra, nữ tu sĩ mới tu cố đứng dậy đi đến cửa khi thấy ông ta bước vào. Nàng chỉ đi đôi giày mà một nữ tu sĩ bại liệt dùng trong cuộc đời và khi nghe thấy ông ta gào to, nàng cảm thấy rằng cô tu sĩ cả một đời bất động sẽ đặt đôi chân cho mình và mình không thể bước nổi...
Một tiếng khóc nức nở, như một ngôi sao, rung ngân trong cổ họng. Những con chim đang thêu dệt buổi hoàng hôn buông xuống giữa những đống đổ nát màu nâu và lộn xộn. Hai cây khuynh diệp sừng sững đứng ngâm vang những khúc ca salmo.
Bị trói chặt vào chân một tử thi, không thể nào cựa quậy được, nàng rầu rĩ khóc, cố nuốt nước mắt trong im lặng như những người ốm biết rằng các cơ quan lục phủ ngũ tạng của bản thân đang khô đi và lạnh đi từng phần từng phần một. Nàng cảm thấy mình chết, cảm thấy mình bị chôn, cảm thấy trên mộ mình đám hồng dại những lời trắng trong sẽ nở hoa và nỗi đau của nàng dần dà biến thành niềm vui lâng lâng... Các nữ tu sĩ – những khóm hồng lưu động đi cắt từng bông từng bông hồng một đem về bài trí bàn thờ Đức bà Đồng Trinh và từ những bông hồng, tháng năm giăng ra một tấm mạng nhện sực nức hương thơm, trong nó Thánh Bà của chúng ngã xuống thành tù nhân đang run rẩy như một con ruồi ánh sáng.
Nhưng cảm giác về cơ thể mình nở hoa sau khi chết là một niềm hạnh phúc thoáng qua.
Như một chiếc diều bỗng bị đứt dây giữa những đám mây sức nặng của bím tóc nàng làm nó chúi đầu xuống rồi cả chiếc diều rơi xuống địa ngục. Trong bím tóc nàng có điều kì diệu. Đó là tổng số những khoảnh khắc đau thương. Nàng mất cảm giác vài tiếng thở dài não ruột và cho đến khi đến gần lọ thủy tinh trong đó lũ quỷ đang làm phép màu, thì nàng lấy lại cảm giác mình đang ở trên mặt đất. Một chiếc quạt những thực tế có thể có mở ra quanh nàng: đêm với những tấm kẹo gương, những cây thông thơm lựng, phấn hoa của cuộc đời ở trên tóc của gió, và con mèo không hình thù không màu sắc đang cào lên mặt nước trong các bể và làm lộn tùng phèo những tờ giấy cũ.
Cửa sổ và nàng lấp đầy cả bầu trời.
- Thưa cô! Thượng đế biết bàn tay cô khi nào tôi làm lễ ban thánh thể cho cô!... – Người đàn ông khoác áo khoác thì thầm nói và trong lúc nói lướt dài mớ tóc bị cắt trước đôi mắt đỏ như than hồng của nàng.
Nữ tu sĩ mới tu rút tay khỏi những chiếc bánh thánh khi nghe thấy lời mắng mỏ... Không, không phải là một giấc mộng! Nàng tự vỗ lên cánh tay, lên vai, lên cổ, lên mặt, lên bím tóc... Nàng ngừng thở một lát dài như cả một thế kỉ vào lúc cảm nhận được bím tóc. Không, không phải một giấc mộng! Bên dưới nạm tóc ấm áp của mình nàng sống lại nhờ nhận ra những đồ trang sức của mình, được mang theo trong các đám cưới ma quái với người đàn ông ngủ gật và nhận ra ngọn đèn cháy sáng ở cuối phòng, căn phòng dài như một cái quan tài. Ánh sáng duy trì cái thực tại không thể có về người yêu dang rộng hai cánh tay như một chúa Cristo mà trong một phút lâm chung đã trở lại làm con dơi và là chính da thịt mình. Nàng nhắm mắt lại, tự bọc mình trong sự mù lòa của chính mình để chạy trốn cái hình ảnh địa ngục ấy, hình ảnh người đàn ông vốn chỉ là đàn ông để mơn trớn nàng cho đến khi nàng là người đàn bà – người đàn bà đáng nguyền rủa nhất trong số những thê thiếp mà thôi - nhưng tất cả có cái gì đó rơi xuống dưới mi mắt tròn và dựng dậy từ đôi giày của nàng đó là nữ tu sĩ bại liệt, người ướt đẫm nước mắt, chạy nhiều nhất đã mở mắt nàng... Nàng cào rách bóng tối, mở bừng hai con mắt với con người sống động đung đưa, bước ra khỏi nội tâm sâu thẳm của mình như những con chuột mắc trong bẫy, nhớn nhác, điếc đặc, tự làm đỏ hồng đôi má, vùng vẫy giữa tiếng rên rẩm của cơn hấp hối xa lạ mà nàng mang trên đôi chân và dòng chảy nóng của bím tóc xoắn lại trong tó lửa vô hình nàng mang trên lưng…
Và nàng không biết thêm về mình nữa. Giữa một tử thi và một người đàn ông, với tiếng khóc ấm ức trên lưỡi mình nàng cảm thấy chất độc; như trái tim mình, nửa điên loạn, trong lúc tãi bánh thánh nàng vùng vẫy đi tìm chiếc kéo của mình và khi tìm được nó nàng cắt phăng bím tóc và tự giải thoát bùa yểm của ông, nàng chạy đi tìm nơi ẩn nấp an toàn của mệ bề trên mà không cảm thấy trên chân mình có đôi chân của nữ tu sĩ bại liệt...
Nhưng khi bím tóc nàng rơi xuống nó không còn là bím tóc nữa. Nó ngọ nguậy, trườn bò trên tấm chăn phơi bánh thánh trải trên sàn nhà.
Người đàn ông ngủ gật hướng về ánh sáng tìm kiếm. Trên hàng lông mày rậm rì những giọt nước mắt lóng lánh như những đốm lửa cuối cùng trong than của cây đèn nến đã tắt. Ông bò theo mặt bức tường với hơi thở hổn hển mà không hề động đến bóng tối, không hề gây tiếng động, chỉ khao khát được đến đống lửa mà ông tin rằng đó là sự cứu mạng của mình. Bỗng bước đi chệnh choạng của ông bị hụt và ông ngã nhào trong cuộc chạy trốn hãi hùng. Con rắn không đầu để lại đám lá rụng thiêng liêng của bánh thánh và lao theo ông. Nó bò bên dưới chân ông như một dòng máu đen của một con vật chết và khi tiếp xúc với ánh sáng bỗng nó nhảy vút lên với những quả chuông phun nước ra thoải mái và nhẹ nhàng nước uốn cong lại như sợi bấc trong ngọn đèn nến cháy sáng như khóc hoài cho đến khi lụi tàn, khóc cho tâm hồn của người vì nàng trinh nữ đã tắt lịm lửa đời. Và như vậy, người đàn ông ngủ gật đã đến cõi vĩnh hằng và thương cho ông những cây xương rồng vẫn khóc hoài tuôn ra những giọt nước mắt trắng.
Con quỷ đã đi qua như một làn gió thổi bởi bím tóc, mà khi ngọn lửa cây đèn nến lụi tắt, đã rơi xuống nằm bất động trên sàn nhà.
Đến nửa đêm, nhờ biến thành một con vật mình dài – dài gấp đôi con cừu và cao bằng tầm một cây liễu rủ với đầu dê, tai thỏ và mặt dơi, người đàn ông – ngủ gật kéo theo xuống địa ngục bím tóc đen của nữ tu sĩ mới tu, với thời gian nàng sẽ là Mẹ Elvira de San Francisco – Caheho đã sinh ra như thế đấy – trong lúc đó nàng mơ - giữa những tiếng cười của các thiên thần, quỳ gối trong phòng tu kín độc thân với hoa huệ và con cừu huyền bí.
11 notes · View notes
bengoan · 3 months
Text
(642)*466 / MỘNG TÌNH TUỔI DẠI NGÂY THƠ
Mênh mông vũ trụ ngàn sao lấp ló , Ước mơ hoài nhung nhớ hỡi người yêu . Đôi chim tung cánh lơ lững buông chiều Dưới bầu trời xanh dập dìu sương gió .
Chỏm núi chọc trời mây vờn trăng tỏ , Cuồn cuộn bay về thấy rõ non cao . Con mương , khe suối , róc rách , rì rào , Xơ xác tre già thì thào than thở …!
Nhịp nhàng bước , theo ai nhìn bỡ ngỡ , Lần đầu cảm mến hé lộ tim yêu . Rụt rè ấp úng chẳng dám nói liều , Dù hai chữ thôi mọi điều khó quá ?
Thong dong vẫn , nàng trên đường sỏi đá , Bất thần trở ngại vấp ngả trượt chân . Trở gót quay lưng tỏ ý phân trần , Vội đến , môi cười ân cần hỏi khẽ .
E dè tới gần người em ne né , Có … có … gì không … lỡ té … chân trầy ? Mặt nàng trộm thấy má đỏ hây hây : ” Xứ lạ miền xa chuỗi ngày ròng rã …? ”
Bắt đặng mấy câu vô đề bả lã , Chúm chím môi hồng lòng dạ nôn nao … Cơn giông trút xuống xối xả tuôn trào, Quán cóc vệ đường chạy vào núp bóng .
Dầm dề tránh , mưa rào trôi lỏng bỏng. Ấm ớ ban đầu hết ngọng thành câu ? Long lanh ánh mắt thỏ thẻ tâm đầu , Xẩm tối lan dần dìu mau qua ngõ .
Chia tay bịn rịn trầm trồ to nhỏ , Ao ước hẹn hò cách đó tinh sương . Sóng sánh kề vai cắp sách đến trường , Thời gian chóng nhanh tình thương thắm thiết .
Mùa hè cách ly sầu bi da diết , Ba tháng kéo dài khủng khiếp quá lâu ? Mối đậm sâu phải chuốc đắng cơ cầu , Vòng tay yêu đương còn đâu , nức nở …!…?
Làm sao hỡi đây u buồn dang dở , Xin phép mẹ cha tình lỡ cưu mang ? Mong mỏi bên nhau khỏi cảnh phũ phàng , Âu yếm cận kề muôn vàn mộng đẹp …!
Thượng tuần lờ mờ xuyên khung cửa khép , Tay anh lần mò nối tiếp măn mo… Trăng treo mắc cỡ sáng chiếu thập thò , Tê điếng người , quanh co vùng địa đạo…!
Tình son kích thích tàn canh đạn pháo , Thỏa lòng ân ái đại náo thâm cung . Ra sức công phá chiến đấu tới cùng , Chiếm thế thượng phong săn lùng lãnh thổ…
Sung sướng biết bao thuyền chao bão tố …! Tình yêu mới mong , cám dổ lăng loàn . Mãi miết dày vò quyến luyến giao hoan , Dồn dập má đào miên man huyền hoặc .
Chao ơi mộng ước khơi mào khuynh loát , Đâu cần biết đến thất thoát mai sau …!…? Giấc mơ tình nhiệm mầu ôi khao khát , Yêu anh toại nguyện ký thác mong cầu…
Kỷ niệm ban đầu tình sầu lẻ bóng …
Nguyễn Doãn Thiện Ghi lại ngày 18 tháng 4 năm 2017 Antioch , California USA
Ảnh minh hoạ : Vợ Chồng Tác Giả Nguyễn Doãn Thiện , Lê Thị Huyền Nga Nhân chuyến du hành 9 nước vành đai quanh vùng biển Châu Á Thái Bình Dương . ( Hình chớp năm 2010 tại Thượng Hải , Trung Cọng )
Tumblr media
0 notes
thiendoanng · 3 months
Text
(642)*466 / MỘNG TÌNH TUỔI DẠI NGÂY THƠ
Mênh mông vũ trụ ngàn sao lấp ló , Ước mơ hoài nhung nhớ hỡi người yêu . Đôi chim tung cánh lơ lững buông chiều Dưới bầu trời xanh dập dìu sương gió .
Chỏm núi chọc trời mây vờn trăng tỏ , Cuồn cuộn bay về thấy rõ non cao . Con mương , khe suối , róc rách , rì rào , Xơ xác tre già thì thào than thở …!
Nhịp nhàng bước , theo ai nhìn bỡ ngỡ , Lần đầu cảm mến hé lộ tim yêu . Rụt rè ấp úng chẳng dám nói liều , Dù hai chữ thôi mọi điều khó quá ?
Thong dong vẫn , nàng trên đường sỏi đá , Bất thần trở ngại vấp ngả trượt chân . Trở gót quay lưng tỏ ý phân trần , Vội đến , môi cười ân cần hỏi khẽ .
E dè tới gần người em ne né , Có … có … gì không … lỡ té … chân trầy ? Mặt nàng trộm thấy má đỏ hây hây : ” Xứ lạ miền xa chuỗi ngày ròng rã …? ”
Bắt đặng mấy câu vô đề bả lã , Chúm chím môi hồng lòng dạ nôn nao … Cơn giông trút xuống xối xả tuôn trào, Quán cóc vệ đường chạy vào núp bóng .
Dầm dề tránh , mưa rào trôi lỏng bỏng. Ấm ớ ban đầu hết ngọng thành câu ? Long lanh ánh mắt thỏ thẻ tâm đầu , Xẩm tối lan dần dìu mau qua ngõ .
Chia tay bịn rịn trầm trồ to nhỏ , Ao ước hẹn hò cách đó tinh sương . Sóng sánh kề vai cắp sách đến trường , Thời gian chóng nhanh tình thương thắm thiết .
Mùa hè cách ly sầu bi da diết , Ba tháng kéo dài khủng khiếp quá lâu ? Mối đậm sâu phải chuốc đắng cơ cầu , Vòng tay yêu đương còn đâu , nức nở …!…?
Làm sao hỡi đây u buồn dang dở , Xin phép mẹ cha tình lỡ cưu mang ? Mong mỏi bên nhau khỏi cảnh phũ phàng , Âu yếm cận kề muôn vàn mộng đẹp …!
Thượng tuần lờ mờ xuyên khung cửa khép , Tay anh lần mò nối tiếp măn mo… Trăng treo mắc cỡ sáng chiếu thập thò , Tê điếng người , quanh co vùng địa đạo…!
Tình son kích thích tàn canh đạn pháo , Thỏa lòng ân ái đại náo thâm cung . Ra sức công phá chiến đấu tới cùng , Chiếm thế thượng phong săn lùng lãnh thổ…
Sung sướng biết bao thuyền chao bão tố …! Tình yêu mới mong , cám dổ lăng loàn . Mãi miết dày vò quyến luyến giao hoan , Dồn dập má đào miên man huyền hoặc .
Chao ơi mộng ước khơi mào khuynh loát , Đâu cần biết đến thất thoát mai sau …!…? Giấc mơ tình nhiệm mầu ôi khao khát , Yêu anh toại nguyện ký thác mong cầu…
Kỷ niệm ban đầu tình sầu lẻ bóng …
Nguyễn Doãn Thiện Ghi lại ngày 18 tháng 4 năm 2017 Antioch , California USA
Ảnh minh hoạ : Vợ Chồng Tác Giả Nguyễn Doãn Thiện , Lê Thị Huyền Nga Nhân chuyến du hành 9 nước vành đai quanh vùng biển Châu Á Thái Bình Dương . ( Hình chớp năm 2010 tại Thượng Hải , Trung Cọng )
Tumblr media
1 note · View note
truyentop · 3 months
Photo
Tumblr media
Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!! - Chương 1: Câu chuyện 12 năm trước ! Trong căn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn CK, Hà Chí Nghiêm đang ngồi kí văn kiện thì chợt lại nhớ về hồi ức xưa. Năm đó, anh chỉ mới 13 tuổi, trong lúc đi chơi đã bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng là kẻ thù của gia đình anh, bắt cóc anh nhằm uy hiếp tống tiền cha mẹ anh. Đối với việc sinh ra trong một gia đình giàu có như anh thì việc bị bắt cóc là quá quen thuộc. Vậy nên lúc ấy anh cũng chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng gì. Bọn bắt cóc trói anh vào một cái ghế trong căn nhà hoang cũ kĩ ở một xóm nhỏ nghèo nàn. Chúng nghĩ rằng một đứa con nít như anh sẽ chẳng thể làm gì được nên đã để mặc anh ở lại đó đi mua rượu về nhậu với nhau. Đột nhiên lúc ấy có một cô bé xuất hiện trước mắt anh. Anh vẫn còn nhớ như in những câu nói giữa mình và bé gái ấy. (Hồi tưởng lại) @@- Anh ơi, sao anh lại bị trói ở đây? Giọng nói ngây thơ ngọt như đường vang lên bên cạnh khiến anh bất giác quay đầu lại. - Bé con, Bạn đang đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!!. Đọc tiếp tại: https://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759131/chuong-1.html
0 notes
nhungcuonsachhay · 3 months
Text
Chia Tay Người Hà Nội - Bùi Thanh Tuấn
Tumblr media
CHIA TAY NGƯỜI HÀ NỘI.
Tặng anh Trần Quang Dũng
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, Cái rét đầu đông giật mình bật khóc. Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học, Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn, Để con nước thả trôi câu lục bát. Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc, Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu, Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm. Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím, Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa…
Đêm Hội quán - Đông 1992
Bài thơ này được đăng trên tạp chí Tuổi xanh năm 1992, sau đó đã được nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ nhạc thành bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa.
1 note · View note
truyenso · 3 months
Photo
Tumblr media
Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!! - Chương 1: Câu chuyện 12 năm trước ! Trong căn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn CK, Hà Chí Nghiêm đang ngồi kí văn kiện thì chợt lại nhớ về hồi ức xưa. Năm đó, anh chỉ mới 13 tuổi, trong lúc đi chơi đã bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng là kẻ thù của gia đình anh, bắt cóc anh nhằm uy hiếp tống tiền cha mẹ anh. Đối với việc sinh ra trong một gia đình giàu có như anh thì việc bị bắt cóc là quá quen thuộc. Vậy nên lúc ấy anh cũng chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng gì. Bọn bắt cóc trói anh vào một cái ghế trong căn nhà hoang cũ kĩ ở một xóm nhỏ nghèo nàn. Chúng nghĩ rằng một đứa con nít như anh sẽ chẳng thể làm gì được nên đã để mặc anh ở lại đó đi mua rượu về nhậu với nhau. Đột nhiên lúc ấy có một cô bé xuất hiện trước mắt anh. Anh vẫn còn nhớ như in những câu nói giữa mình và bé gái ấy. (Hồi tưởng lại) @@- Anh ơi, sao anh lại bị trói ở đây? Giọng nói ngây thơ ngọt như đường vang lên bên cạnh khiến anh bất giác quay đầu lại. - Bé con, Bạn đang đọc truyện Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!!. Đọc tiếp tại: https://truyenso.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759131/chuong-1.html
0 notes
wilsonjobs · 3 months
Text
Slumdog Millionaire vietsub
Đây không phải là một bộ phim lãng mạn, theo tôi nó giống một bộ phim xã hội tuyệt vời hơn. Có lẽ có thể nói, việc loại bỏ yếu tố tình yêu không ảnh hưởng gì đến việc nó trở thành một bộ phim xã hội kinh điển, nhưng nếu bộ phim bị loại bỏ ở phần đầu. một nửa tuổi thơ của tôi chỉ là một bộ phim lãng mạn bình thường.
Tumblr media
Tôi chân thành ngưỡng mộ Boyle, đạo diễn của bộ phim này. Khả năng kết cấu phim và tường thuật mạnh mẽ của anh ấy đã khiến bộ phim này tỏa sáng. Điều tôi càng ngưỡng mộ hơn là khi tên đạo diễn xuất hiện sau phim, bối cảnh không phải là cảnh hai nhân vật chính hôn nhau. , nhưng có hai đứa trẻ đang chạy, đây có thể là chủ ý của đạo diễn và cũng là một bằng chứng nữa cho niềm tin hoang tưởng của tôi rằng đây không phải là một bộ phim lãng mạn.
Tuổi thơ khó khăn và sự đấu tranh sinh tồn là nền tảng của bộ phim này và là yếu tố chính tạo nên bộ phim đầy máu thịt, sau khi bộ phim kết thúc, trong đầu tôi chỉ còn lại ba cảnh: hầm phân, dầu nóng và trẻ con chưa trưởng thành cào tàu.
Một số diễn viên trẻ cũng ấn tượng hơn, cá nhân tôi cho rằng hai em út diễn xuất tốt nhất và chính xác nhất, có lẽ sự yếu đuối và đau khổ của các em nhỏ mới khiến người ta cảm động hơn.
Tumblr media
Yếu tố tình yêu có chút đột ngột, cô gái tương đối yếu đuối, không thể hiện quá nhiều chi tiết, tâm lý ban đầu không rõ, khi lớn lên, cô cảm thấy mình đã cam chịu trước những khó khăn của cuộc sống. Thế giới ngầm mạnh mẽ không phải là một cô gái nhỏ yếu đuối có thể chống cự, nhưng cuối cùng nếu không có sự thức tỉnh nhất thời của lương tâm anh trai mình, hai người họ có thể không thể ở bên nhau cả đời.
Mặt khác, tính cách của hai anh em lại rất sinh động, người anh từ nhỏ đã luôn sẵn sàng liều mạng vì tiền, bức ảnh có chữ ký của người em nhảy xuống hố phân đã được trao đổi. trong chớp mắt để kiếm tiền đồng. Khi còn là thiếu niên, anh ta tàn nhẫn để sống sót. Anh ta đã giết kẻ buôn người hồi đó, và khi lớn lên, anh ta quay lưng lại với chính anh trai mình vì lợi ích của ông chủ, và bắt cóc nữ nhân của ông chủ trong cơn lốc trước mặt em trai mình, em trai từ nhỏ đã là một nhân vật kiên trì, nhảy vào hố để xin chữ ký, cũng vì cơ hội gặp gỡ khi còn nhỏ. có thể tìm kiếm cả đời Người anh cuối cùng cũng hiểu được tính cách của anh trai mình và nói với cô gái: Anh ấy không bao giờ bỏ cuộc, phải không?
Đừng bao giờ bỏ cuộc, đây có thể là bí quyết thành công duy nhất và bạn có thể không thành công dù có kiên trì, nhưng điện ảnh có trách nhiệm mang đến cho con người niềm hy vọng tốt đẹp, nhất là sau khi họ đã trải qua quá nhiều đau khổ.
Tumblr media
Trẻ em và sự lớn lên của chúng luôn là chủ đề sinh kế quan trọng nhất trong một xã hội. Sau cái kết đẹp của bộ phim, nam nữ anh hùng dẫn đầu một nhóm đông người nhảy múa trên sân khấu. Điệu múa rất đẹp nhưng chính là của hai người. những đứa trẻ nhỏ đã làm tôi cảm động. Những đứa trẻ nắm tay nhau và nhảy nhót dưới ánh đèn. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi hiểu rõ đến vậy về sự trưởng thành khó khăn của những đứa trẻ sống trong khu ổ chuột ở Mumbai với dân số 19 triệu người. Nhìn vào Nhìn thân hình gầy gò của hai đứa trẻ trên sân ga, Nghĩ lại hai giờ đồng hồ này và nhìn chúng vật lộn và trưởng thành, tôi không khỏi rơi nước mắt.
0 notes
matphangtron · 7 months
Text
Thức giấc
cậu đã thức dậy chưa?
tia nắng sớm ngoài kia
qua ô cửa sổ cũ.
cậu đã thức dậy chưa?
lắng nghe tiếng chim hót
hò reo như mùa xuân đến
ghé qua mời cậu chung vui.
cậu đã thức dậy chưa?
chiếc lá khô đang chờ,
đã bao lâu cậu bỏ quên?
chỉ chờ được tưới tẩm,
cậu đã nhìn thấy chưa?
cuộc sống vẫn rộn ràng,
vạn vật vẫn trong lành,
vẫn kiên nhẫn ở đó,
chờ ngày cậu nhận ra,
nâng dậy tâm hồn cậu,
sẽ thật vui là bao,
khi cậu đã hoà điệu
với thiên nhiên đất trời,
với đứa trẻ bên trong,
được bàn tay nâng đỡ,
ôm ấp bao giận hờn,
đối xử cho đàng hoàng,
với đứa trẻ của cậu.
Và, cậu đã nhận ra chưa?
cậu là điều tuyệt vời,
mà đất trời đã tạo sinh.
-------
đã bao lâu rồi không còn làm thơ, dù là thơ con cóc nhưng đã rất lâu rồi mình chưa làm thơ. Nhớ hồi đó hay làm thơ tặng cho crush, hay nhìn bầu trời màu hồng rồi tâm hồn mơ mộng. Nghĩ lại mình chưa từng khô cằn một giây phút nào trong tâm hồn, chỉ là mình hay loay hoay với bên ngoài, mình vô tình bỏ bê tâm hồn mộng mơ đầy dịu dàng bên trong mình.
Mình thích hoa, với mình, hoa là tạo sinh đẹp nhất trong trời đất này. Và mình cũng thích việc được tặng hoa, dù rằng hoa là phù du, hoa rồi sẽ tàn, mỗi lần nhìn thấy một bông hoa chớm nở, mình luôn quý trọng nâng niu từng hương thơm, từng cánh hoa mỏng manh, chưa bao giờ dám mạnh tay với bất cứ một loài hoa nào, điều đó thể hiện mình đã sống trọn vẹn cho giây phút của hiện tại, vì sự đẹp đẽ của bông hoa ngay chính tại thời điểm ấy, mình đã quý trọng và nâng niu. Vậy tại sao, mình cứ hay bỏ bê chính mình nhiều hơn là ở nhà của mình? Mình phải biết quý trọng hiện tại như quý trọng một bông hoa chứ?
và, mình đã thức giấc, vẫn tiếp tục hành trình của riêng mình, của đứa trẻ bên trong cần sự ôm ấp của chính mình.
1 note · View note