Tumgik
#xe đầu kéo
autopex · 3 months
Text
Một câu chuyện thật dài bắt đầu với một khoảnh khắc ngắn
2 notes · View notes
fusitovietnam · 8 months
Text
Bảo Dưỡng Xe Đầu Kéo Mỹ: Những Điều Cần Biết Để Tăng Tuổi Thọ Xe
#heavy #truck
0 notes
cuonglightning · 3 months
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
63 notes · View notes
reuphongisme · 1 year
Text
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
211 notes · View notes
gixxnn · 2 months
Text
Tumblr media
Kỹ năng sinh tồn linh tinh mình gom lại được *Ghi chú được viết với ý kiến chủ quan cá nhân - Khi bị dơi, gấu trúc bắc mỹ, cáo hay chồn hôi cắn thì phải đi bệnh viện liền. Bệnh dại một khi đã phát tác thì vô phương cứu chữa.
- ĐỪNG CÓ CỐ GẮNG dập tắt Chảo mỡ đang bốc lửa bằng nước, hãy phủ kín nó!
- Bị ngã hoặc bị đẩy khỏi sân ga xuống đường ray tàu điện ngầm. Hãy cố gắng lăn dưới cái nền đó. Nhiều nhà ga có một khoảng trống ở đó (giống như một phần nhô ra nho nhỏ) được dùng chính xác cho lí do trên.
- Triệu chứng đau tim ở phụ nữ thường khác với những triệu chứng thường được mô tả và phụ nữ thì cho rằng họ chỉ mệt mỏi hoặc là bị cúm thôi và họ chết vì không chữa trị. Vậy nên nếu có đau tức vùng ngực với một thời gian đau hơn 3 ngày hãy đi kiểm tra.
(Sự đè nén, áp lực, hoặc là những cơn đau ở phần trung tâm của ngực. Nó kéo dài hơn một phút, biến mất và quay trở lại. Bị đau hoặc khó chịu ở một hoặc cả hai cánh tay, lưng, cổ, quai hàm và dạ dày. Khó thở, có hoặc không có những cơn đau ngực. Một triệu chứng khác như là toát mồ hôi lạnh, buồn nôn hoặc chóng mặt)
- Lúc bị nghẹn thức ăn ở nơi công cộng, ĐỪNG đi vào nhà vệ sinh. Hãy cầu cứu những người xung quanh.
- Khi đang đi bộ và đi qua một con phố. Nếu nhìn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chắn gió của xe ô tô đang tiến tới thì rất có khả năng là tài xế không nhìn thấy bạn đâu.
- Khi bị ngã vào chỗ nước lạnh. Đừng bơi mà hãy cố gắng nổi cho đến khi sự sợ hãi giảm bớt. Khi kiểm soát được hơi thở thì có thể bắt đầu bơi tới nơi an toàn. Đừng thở gấp và bình tĩnh xử lý.
- Nếu phải đi qua một cánh cửa bị khóa. Đừng dùng vai của bồ.Thay vào đó hãy đá thẳng vào chỗ bên cạnh tay nắm/tay cầm ấy. Điều này mang đến cho bồ cơ hội tốt hơn nhiều để phá khóa đó.
- Khi đi vào một tòa nhà, hãy tìm kiếm một lối thoát khác không phải lối mà đã đi vào. Trong trường hợp khẩn cấp hầu hết mọi người đều đâm đầu chạy vào lối mà họ đã đi vào. Hãy chọn con đường khác chứ không phải theo đám đông trong trường hợp này.
- Khi mà xe đang ở dưới nước, nút " roll-down" ( hạ kính xe ) sẽ hoạt động bất kể là phải chịu áp lực nước ở bên ngoài xe. Nhưng bánh lái thì sẽ khó điều khiển hơn nhiều. Sẽ là tốt hơn nếu như bồ có một cái gì đó trong khoang chứa đồ để đập vỡ kính nha.
- Luôn luôn để lại kế hoạch về cuộc hành trình của mình cho một ai đó. Nếu như gặp người lạ, ect.. có thể là người xấu ở trên đường. Luôn luôn để cho mấy người đó biết rằng bạn đang liên lạc với bạn bè và gia đình và họ sẽ biết chính xác là bạn đang ở đâu. Bạn sẽ trở nên kém hấp dẫn hơn nhiều.
- Không bao giờ được sử dụng các sản phẩm tẩy rửa có chứa chất tẩy trắng và amoniac (NH3) cùng một lúc và trong cùng một căn phòng. Sự kết hợp hơi (dạng khí) của hai thứ này có thể tạo ra khí cloramin (NH2CL) và nó sẽ giết bồ nếu bồ hít phải. Kiểm tra các đồ dùng làm sạch để xem thành phần của chúng là gì (đặc biệt là chất tẩy rửa nhà vệ sinh và gạch).
- Khi uống aspirin để ngăn chặn cơn đau tim. Hãy nhai viên thuốc thay vì nuốt nó. Aspirin sẽ được hấp thụ nhanh hơn theo cách này. (thực tế trải nghiệm)
- Ung thư ruột được phát hiện sớm có thể được chữa khỏi hoàn toàn nhờ phẫu thuật.
- Khi gọi đến số báo khẩn cấp (Việt Nam: 113, 114, 115. Nhật Bản: 110. Trung Quốc: 110, 119, 120. Hàn Quốc: 112. Mỹ: 911) luôn luôn phải nói NƠI xảy ra vấn đề trước sau đó mới là vấn đề. Địa điểm, địa điểm, địa điểm.
- Nếu như đang gặp nguy hiểm và cần phải được giúp đỡ ở nơi công cộng. Hãy chỉ vào ai đó và bảo họ gọi đến số khẩn cấp.
- Với mấy đứa trẻ trong nhà hãy cho các con tham gia các lớp học kỹ năng sinh tồn cơ bản. Và nếu khi gặp phải nguy hiểm hãy đập vỡ cửa sổ tại nơi bất kỳ hoặc hãy tạo nên sự ồn ào vì nếu như có ai tấn công chúng hoặc những việc đại loại vậy. La hét sẽ không mang cảnh sát đến nhưng đập vỡ cửa sổ thì có.
- Đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn.
- Khi phải ra khỏi một chiếc xe đang di chuyển, hãy đặt một chân xuống trước và bước một bước (đừng nhảy ra) - điều này sẽ làm giảm tốc độ của bạn (chắc chắn là sẽ ngã nhưng ở một tốc độ thấp hơn).
- Nếu như xe của bồ đột ngột tăng tốc vượt quá sự kiểm soát của bồ và phanh thì không phản ứng. Hãy trả xe về số M và chầm chậm phanh.
- Một cuộc chiến công bằng thì không tồn tại. Sẽ chẳng thể biết được người khác đang nghĩ gì đâu. Khi đang đánh nhau, đối phương có thể giết (vô tình hay cố ý) bạn đó. Hãy làm bất cứ thứ gì để có thể sống sót. Đá vào đầu gối, xé mắt, đá vào hạ bộ.
- Khi chạm vào đồ điện hãy sử dụng mu bàn tay. Sử dụng lòng bàn tay của bồ chạm vào dây điện có điện sẽ khiến tay của bồ gắn chặt vào đó và không rút ra được đâu.
- Chỗ nước mà bạn định lặn có thể sẽ sâu hơn là bạn nghĩ đó. Vài mét chẳng hạn.
- Luôn luôn đặt ra câu hỏi cho bản thân. Đặc biệt là dưới sự chi phối, tác động.
- Thủy triều đột ngột rút xuống mà không báo trước. Hãy chạy nhanh đến nơi đất cao hơn.
-Hãy tham gia lớp học về các bước sơ cứu cơ bản nếu có thể. rất quan trọng đó.
21 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 1 month
Text
Tumblr media
/chuyện hum nay/ 🍃
Chuyện thứ 1
Trưa Sài Gòn đứng nắng 13h, sau khi tôi đánh một giấc khoẻ re thì tôi lại lên trường. Tôi gặp một người bạn học. Bạn ý cau có vì trưa nay bạn trai và bạn ấy cãi nhau khi anh kia phải đón bạn ấy đến trường, sự khó chịu có cơ chế lây lan nên nó lây sang bạn ấy một ít. Tôi thì không có bạn trai và tự đi grab car nên tôi cũng không quan tâm lắm. Nhưng tôi có hỏi một câu: Có bạn trai chán phết nhỉ, mới có 35 độ đã gây nhau, thế mấy hôm 45 độ thì sao?
Có những chuyện nhỏ như hạt cát nhưng là hạt cát trong chiếc giày. Vấn đề không nằm ở việc ai đón ai vào giữa trưa nắng thế này mà vấn đề ở chỗ, nếu ở cạnh nhau mà dễ trở nên căng thẳng như thế thì ta định chia sẻ với nhau như nào về cuộc sống, về những gánh nặng to tướng ở tuổi này?
Nếu ta không thể yêu ai đó nổi với những điều vô cùng nhỏ nhặt thì e rằng cũng chẳng có lý do nào lớn lao hơn và đủ thuyết phục để yêu họ cả.
Chuyện thứ 2
Tôi có học một môn, Thầy đã công bố rất chi tiết (tường tận và chằng chịt thông số) về các thành phần để đạt được điểm cuối kỳ vào buổi đầu tiên của môn học. Nhìn hòm hòm thì tôi đánh giá điểm bài tập lý thuyết trắc nghiệm trên LMS chiếm tỷ lệ rất thấp, tức là không làm thì vẫn có rất nhiều phần khác có thể kéo lại mà không rớt môn. Thế là tôi chọn không làm. Tôi đã từng mở ra và click chọn đại vài câu nhưng tôi đánh giá là nó không mang nhiều ý nghĩa nên không làm nữa (chắc vì thế nó mới chiếm tỷ lệ thấp so với tổng điểm). Tôi dành thời gian viết các nội dung thảo luận và phản biện Thầy ở các topic khác. Có lẽ Thầy để ý vì chao ôi cái con bé này thẳng và "thực" thế nhợ?!
Nhưng hôm nay sau buổi học, Thầy tranh thủ vài phút cuối cùng trong lúc tôi dọn đồ để đi đến chỗ tôi và hỏi vì sao tôi không làm bài tập lý thuyết nữa. Tôi bật chế độ bé con và trả lời là "huhuhu do em bận qué đó nhiều bài quá đi".
Và Thầy chỉ cười, cái điệu cười vừa thương, vừa hiểu, vừa bất lực của giảng viên dành cho người vừa đi học vừa đi làm.
Sau khi ra khỏi đó tôi có vài suy nghĩ. Nếu Thầy đã công bố tỷ lệ rất bài bản và mọi người đều đã chấp thuận, vậy tại sao lại còn băn khoăn vì sao ai đó làm hoặc không làm phần nào đó? Có phải ta đều vậy không? Ta cho ai đó quyền lựa chọn nhưng lại không thoải mái và thậm chí là không thực sự hiểu hết về sự lựa chọn của họ.
Nhưng tóm lại là dễ thương. Vì sự hỏi thăm đó mà tôi đã dành 1 tiếng để làm hết số câu trắc nghiệm của 5 chương. Sau khi lên LMS thì tôi còn thấy Thầy đã nhắn tin riêng vào hộp Chat của LMS từ hôm 27/4 để nhắc tôi về việc hãy làm đầy đủ để đạt điểm toàn diện, đừng chỉ dừng lại ở việc qua môn. Quá dễ thương, nhưng tôi không làm được. Vấn đề của tôi là ở chỗ không phải không muốn làm mà vì thời gian eo hẹp (và lượng bài tập này quá khổng lồ so với các môn khác) nên chỉ có thể ưu tiên làm những bài quan trọng và khẩn cấp thôi. Tôi đi học để đi làm chứ không đi học để tốt nghiệp thủ khoa. Nếu mục tiêu của tôi khác, cách làm của tôi sẽ khác.
Và còn điều cuối cùng, rất may mắn là tôi đã kịp nói với Thầy điều này trước khi ra về: Tuy em khum làm bài tập và em cũng khum thích môn này lun nhưng em rất thích sự bài bản của Thầy. Gửi mail hằng tuần nhắc sinh viên phải làm gì, trong mỗi email ghi rõ to-do-list và đặc biệt là trình bày vô cùng chỉn chu, chưa bao giờ thừa hay thiếu một space nào,... sự OCD này rất ít người có được.
Chuyện thứ 3
Đã vào mùa mưa, chạy xe cẩn thận.
— AN TRƯƠNG
14 notes · View notes
dongsonglodang · 10 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Với một đứa mê Đà Lạt và yêu phim điện ảnh phong cách Trần Anh Hùng và Vương Gia Vệ như mình, thì ngay từ lúc xem trailer phim "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", mình đã bị cuốn hút và tự nhủ sẽ tranh thủ đi xem phim sớm nhất có thể. Đây cũng là bộ phim thứ hai kéo mình đến rạp, sau "Em và Trịnh", chiếu cách đây 1 năm. "Bên Trong Vỏ Kén Vàng" thu hút mình từ tựa phim, màu phim, triết lý của phim và cả khuôn mặt khắc khổ trầm buồn của nhân vật chính -Thiện. Những thước phim"Bên Trong Vỏ Kén Vàng" chân thực và đầy sống động đến độ mình có cảm giác như đang xem một ký sự đậm màu điện ảnh. Qua "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", Đà Lạt mình mong - chờ-nhìn- thấy hiện lên rất đẹp với những dốc dài quanh co, những gian nhà gỗ mộc mạc đầy chất thơ, những sáng sương mù dày đặc, hay những cơn mưa dai dẳng tạo cảm giác vừa cô độc mà cũng vừa bình yên.
Mình yêu những thước phim mà nhân vật chính Thiện xuất hiện đầy thơ mộng qua những khung cửa. Mình yêu cái cách cụ Lưu kể chuyện, cứ lặp đi lặp lại 2 chữ "tất nhiên" như một thói quen cố hữu trong cách nói của cụ. Mình yêu từng thanh âm cuộc sống rất đỗi tự nhiên và chân thực trong phim, từ tiếng của anh bình luận viên một trận đấu bóng đá phát ra từ một chiếc ti vi nọ, tiếng động cơ xe máy của Thiện, tiếng gà gáy sáng, tiếng cá quẫy nước, tiếng gió thổi xào xạc và cả tiếng mưa rơi rả rích. Mình cũng nhớ rất rõ cái cảm giác xúc động thế nào lúc nhạc bài hát "Tôi đi tìm tôi" - một trong những bài hát mình rất yêu thích vang lên, rồi sau đó là Thiện với một khuôn mặt đầy buồn bã cất những tiếng hát nát tan như những tiếng khóc cho chuyện tình buồn của mình.
Điều mình tiếc nuối nhất là giá như giọng của cụ bà Thiện gặp trong quán nước và giọng của diễn viên nữ vai Thảo-bạn gái Thiện tự nhiên hơn hoặc khác đi, thì có lẽ cảm xúc và độ chân thực của bộ phim sẽ tăng lên rất nhiều.
Còn một điều khiến mình khá thích nữa khi đi xem phim bộ phim này (xin đạo diễn thứ lỗi cho sự ích kỷ này), là cả rạp hôm qua lúc mình đi xem phim chỉ có vỏn vẹn 4 người, trong đó 1 bạn rời đi sớm sau nửa phim. Mình thì ngồi ì suốt 3 tiếng, mắt không rời màn hình, vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ phân cảnh đẹp đẽ nào của phim cả. (À, trừ cái đoạn gần đầu lúc Thiện đi mát-xa :)))
Nói chung là một bộ phim xứng đáng 3 tiếng để xem, cho những ai hướng nội, hoài niệm và yêu Đà Lạt. Như mình. :)
51 notes · View notes
chuengg · 2 months
Text
Không ai biết bạn đã cố gắng như thế nào đâu. Cho dù bạn đi học xa trường hàng chục cây số, cũng chẳng ai biết bạn đã tuyệt vọng 1000 lần như thế nào vì phải chen chúc trên chiếc xe buýt thậm chí không đủ chỗ ngồi ấy. Cho dù bạn thức đêm đến 2 giờ sáng để ôn thi, cũng không ai biết 5 giờ bạn đã phải dậy để đón chuyến xe kịp giờ thi chỉ 1 tiếng sau đó. Và cho dù bạn đạt điểm học tập cao nhất, bạn cũng không bao giờ ngờ được rằng bản thân để vụt mất suất học bổng vốn dĩ nằm trong tầm tay, điều cay đắng hơn chính là chỉ vì bạn thiếu 1 điểm hoạt động mà bạn không bao giờ nghĩ là nó đủ sức kéo chân mình.
Tumblr media
Cuộc đời chính là như thế, kể cả khi bạn thất vọng đến nỗi nước mắt vô thức rơi, bạn cũng chỉ có thể quẹt đi và vội vã tìm góc trốn. Sau đó vẫn phải làm những công việc theo như kế hoạch với vẻ mặt như chưa từng có gì xảy ra với mình. Thật ngớ ngẩn phải không.
Lần đầu tiên trong đời tôi hành hạ cảm xúc và dày vò sức chịu đựng của mình đến cực độ cho việc học nhưng giờ tôi chẳng có gì ngoài việc đã trượt suất học bổng mà tôi ngỡ như mình nắm chặt nó trong tay…
7 notes · View notes
chieclamauxanh · 1 year
Text
Lỡ hẹn với Phú Quý, mình chọn Phan Thiết làm điểm dừng trong hành trình đi trốn mùa hạ.
Tàu hoả xình xịch, đưa mình đi qua muôn ngàn cung đường, mình tỉ mẩn gói ghém, thu hết cảnh đẹp vào trong đôi mắt. Trên tàu như một xã hội thu nhỏ, có người dân tứ phương, người già và trẻ nhỏ, có tiếng khóc réo của những đứa bé lần đầu đi tàu, có tiếng nói cười của đại gia đình người miền Trung, còn có cả những cặp đôi yêu nhau nắm chặt tay nhau suốt cả chặng đường.
Chuyến đi này mình có bạn đồng hành là Mina, có lẽ khi có một người vô tư và vui vẻ bên cạnh mình sẽ không phải suy nghĩ quá nhiều, cũng chẳng màng tới việc self-reflection như thường khi. Cả chuyến đi tụi mình chỉ cười nói, và tâm sự.
Phan Thiết chào đón mình bằng cái nắng mùa hạ chói chang, mình có phần mệt vì bị choáng lúc xuống tàu, may thay không tới nổi mệt như say xe, mình vẫn đủ sức để đi khám phá vùng đất xinh đẹp này.
Phan Thiết đẹp, như một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy mình đã chạy dài trên bờ biển, có vài con sóng vỗ vào làm chân mình ướt sũng, có vài người đua nhau nghịch nước, tiếng cười nói vang lên khắp nơi.
Đồ ăn ở Phan Thiết thiên vị ngọt, món nào cũng ngọt ngọt, mình lại thích ăn nhạt hơn, vậy mà ăn vào lại nhớ mãi mùi vị ấy. Phan Thiết không ồn ào và náo nhiệt như mình nghĩ, về đêm lại càng vắng vẻ, có mùi biển thoang thoảng theo gió hoà vào khí trời.
Ngày trở về, Phan Thiết cố níu kéo mình bằng những chiếc đèn đỏ thật lâu, thật lâu. Mình không muốn quay về chốn hối hả, nhưng cũng không có lí do gì để ở lại.
Chuyến tàu chở mình quay lại Sài Gòn tưởng nhanh mà lại không nhanh, mình ngồi đó, trước mắt vẫn là khung cửa sổ vụt qua muôn ngàn phong cảnh, trong đầu lại hối hả với hàng vạn nghĩ suy.
35 notes · View notes
nguyet-quang · 6 months
Text
Kinh Pháp Cú 01 – Phẩm Song Yếu
1. Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe, chân vật kéo.
2. Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình.
3. Nó mắng tôi, đánh tôi,
Nó thắng tôi, cướp tôi
Ai ôm hiềm hận ấy,
Hận thù không thể nguôi.
4. Nó mắng tôi, đánh tôi,
Nó thắng tôi, cướp tôi
Không ôm hiềm hận ấy,
Hận thù được tự nguôi.
5. Với hận diệt hận thù,
Ðời này không có được.
Không hận diệt hận thù,
Là định luật ngàn thu.
6. Và người khác không biết,
Chúng ta đây bị hại.
Chỗ ấy, ai hiểu được
Tranh luận được lắng êm.
7. Ai sống nhìn tịnh tướng,
Không hộ trì các căn,
ăn uống thiếu tiết độ,
biếng nhác, chẳng tinh cần.
Ma uy hiếp kẻ ấy,
như cây yếu trước gió.
8. Ai sống quán bất tịnh,
Khéo hộ trì các căn,
ăn uống có tiết độ,
Có lòng tin, tinh cần,
Ma không uy hiếp được,
Như núi đá, trước gió.
9. Ai mặc áo cà sa.
tâm chưa rời uế trược,
không tự chế, không thực,
không xứng áo cà sa
10. Ai rời bỏ uế trược,
giới luật khéo nghiêm trì,
tự chế, sống chơn thực,
thật xứng áo cà sa.
11. Không chân, tưởng chân thật,
chân thật, thấy không chân:
chúng không đạt chân thật,
do tà tư, tà hạnh.
12. Chân thật, biết chân thật,
Không chân, biết không chân:
chúng đạt được chân thật,
do chánh tư, chánh hạnh.
13. Như mái nhà vụng lợp,
Mưa liền xâm nhập vào.
Cũng vậy tâm không tu,
Tham dục liền xâm nhập.
14. Như ngôi nhà khéo lợp,
Mưa không xâm nhập vào.
Cũng vậy tâm khéo tu,
Tham dục không xâm nhập.
15. Nay sầu, đời sau sầu,
Kẻ ác, hai đời sầu;
Nó sầu, nó ưu não,
Thấy nghiệp uế mình làm.
16. Nay vui, đời sau vui,
Làm phước, hai đời vui,
Nó vui, nó an vui,
Thấy nghiệp tịnh mình làm.
17. Nay than, đời sau than,
Kẻ ác, hai đời than,
Nó than: ‘Ta làm ác’
Ðọa cõi dữ, than hơn.
18. Nay sướng, đời sau sướng,
Làm phước, hai đời sướng.
Nó sướng: ‘Ta làm thiện’,
Sanh cõi lành, sướng hơn.
19. Nếu người nói nhiều kinh,
Không hành trì, phóng dật;
Như kẻ chăn bò người,
Không phần Sa môn hạnh.
20. Dầu nói ít kinh điển,
Nhưng hành pháp, tùy pháp,
Từ bỏ tham, sân, si,
Tĩnh giác, tâm giải thoát,
Không chấp thủ hai đời,
Dự phần Sa môn hạnh.
Tumblr media
11 notes · View notes
mrtgnaw2808 · 3 months
Text
Tumblr media Tumblr media
"You belong to me." - Part 1
Pairings: Top!Dom!ThuPhuong×Bottom!Sub!UyenLinh
Tags & warnings: nsfw, age-gap(15), redflag, jealous, singers, ambiguous relationship(mqh mập mờ), hot kisses, [continue]
Summary:
Thu Phương và Uyên Linh là đồng nghiệp đã thân quen từ lâu và có dịp được hát chung. Đương là ca sĩ mới debut, Uyên Linh cần chỗ dựa vững chắc để bám trụ vào ngành công nghiệp âm nhạc này. Vừa hay, Thu Phương sắp tới được phong làm danh hiệu danh giá "Diva" sau khi ly hôn chồng không lâu, sự nghiệp thăng tiến bất ngờ khi cô quay đầu và trở về Việt Nam. Một trụ cột vững chắc như vậy, làm sao người như Uyên Linh có thể bỏ qua ?
Main story:
Hà Nội ngày cuối thu, Uyên Linh kết thúc chuyến tour diễn cùng người chị thân thiết - Diva Mỹ Linh. Em uể oải giãn cơ sau gần ba tiếng đồng hồ hát hò, trò chuyện cùng khán thính giả phía sau hội trường. Đồng hồ điểm mười giờ ba mươi tối, cũng là lúc em sửa soạn thay đồ diễn rồi định đặt taxi mà về khách sạn. Cơ mà hôm nay vừa mới ra đến cửa sau phòng trà, một chiếc Maybach đen sang trọng đã đỗ ngay trước mặt em. Cửa kính dần được kéo xuống, vừa nhìn em đã nhận ra là ai.
- Chào em.
Uyên Linh bất ngờ, tại sao Thu Phương lại tìm đến em vào hôm nay ? Sau lần cuối em cãi nhau với Thu Phương là bốn tháng trước... em tưởng cả hai đã đường ai nấy đi.
Bốn tháng trước...
- Tôi tưởng tôi và chị chẳng còn là gì nữa rồi, sao vẫn cứ hoài tìm đến tôi vậy ?
Thu Phương chỉ mỉm nhẹ nhìn em, thảnh thơi vô cùng mà đáp.
- Bây giờ em muốn vào xe hay để mấy bé "Báo Con" của em bắt gặp nào ?
Ma Kết sợ nhất là mất đi danh dự và tiền bạc, việc can dính đến scandal là em sợ nhất. Uyên Linh bị đe dọa cỡ vậy thì cũng đành nghe theo, mở cửa xe Thu Phương rồi bước vào.
- Được rồi. Chị nói đi, chị muốn gì ?
Thu Phương có hơi bất ngờ, cô không ngờ em lại đi vào trọng điểm nhanh như vậy. Cô chưa trả lời vội mà khởi động xe, đưa em tới một đoạn đường khá rộng và vắng mới đỗ lại, cách xa chỗ phòng trà kia.
Uyên Linh cũng rất kiên nhẫn mà hợp tác. Em đợi chờ phía kia dừng xe mới hỏi lại.
- Chị như vậy, gặp tôi là có ý gì ?
- Chị nhớ em.
- Xàm ngôn.
Thu Phương hơi rướn người về hướng Uyên Linh, mặc cho sự né tránh của em. Sau lần cãi vã lớn ấy, Uyên Linh đã dọn khỏi nhà của Thu Phương, ăn mặc đi lại gì cũng đều là tự em lo lấy, chẳng cần lấy sự giúp đỡ của ai.
- Uyên Linh.
Cô gọi tên em, tha thiết và có phần thật lòng. Thu Phương, cô chính là đang muốn cái gì ?
- Đừng có gọi tên em ra như vậy.
- Trần Nguyễn Uyên Linh.
- Chị-
Uyên Linh còn đang né tránh, muốn quay lại cãi nhau với Thu Phương nhưng bị cái gì chặn lại, chẳng thể nói được nữa.
Môi ngọt em chính là bị khóa rồi, Thu Phương từ khi nào đã với lấy phía sau gáy, từng ngón tay qua từng lọn tóc Uyên Linh.
- Mhm..mm~
Thu Phương quyết tâm giữ nụ hôn lâu, nhưng Uyên Linh vừa mới mềm lòng đã quyết liệt trở lại mà phản kháng. Cổ tay nhỏ giơ lên, định tác động vật lý lên người Thu Phương. Cơ mà việc này cô đã đoán trước được, dùng lực vừa đủ mà giữ lấy tay em.
Cảm nhận được Uyên Linh đã dần chìm vào thứ xúc cảm khó từ chối, một chốc Thu Phương đã bế được em từ ghế lái phụ đặt trên đùi mình, thuận tiện kéo em vào gần với cơ thể mình hơn.
Quyết định chủ động táo bạo, từ từ cô tách đôi bờ môi Uyên Linh, xâm nhập mặc cho em có phản kháng thế nào. Vậy là Uyên Linh đã gần như đổ gục rồi.
Hai đầu ngọt trao nhau say đắm, mê muội ám lấy không khí xung quanh. Thu Phương cũng thuận nước đẩy thuyền, dựa theo lối mòn khi trước đã quen mà từ từ luồn bàn tay mát lạnh vào trong lớp vải mỏng của áo em.
Cảm nhận dưỡng khí và xúc cảm kì lạ, Uyên Linh lập tức dừng lại, lần này dùng toàn lực mà đẩy được Thu Phương ra.
- Chị... chị điên rồi à ?
- Chị đã nói rồi. Chị nhớ em.
- Không có ai nhớ người khác mà như vậy cả, đồ dở hơi.
- Em chửi chị sao cũng được. Nhưng mà chị nhớ em là thật.
Hai má Uyên Linh đỏ bừng, nhiệt độ trong xe dần tăng cao. Em không biết là do điều hòa của ô tô hay cơ thể hai người nóng lên, Uyên Linh cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Em là cứng họng rồi, chẳng thế phản kháng gì được nữa. Thu Phương thấy em vậy thì lại kéo em lại, đưa tay giữ lấy cằm nhỏ cũng thuận tiện chuẩn bị chiếm tiện nghi.
- Em đừng quên những năm qua em đã leo lên như thế nào...
Uyên Linh nào dám phản lại, nhưng em vẫn quay đi, trực tiếp từ chối cái hôn từ người kia.
- Sao ? Em không thích hả ?
Em không đáp trả, hai má đỏ bừng như trái dâu tây chín mọng. Uyên Linh là đã bằng lòng nhưng không bằng mặt.
- Uyên Linh ?
- ...
- Mèo ?
- ...
Uyên Linh vẫn giữ im lặng, cúi gằm mặt xuống tránh né Thu Phương nhưng em vẫn yên vị, không chút giãy giụa nào.
- Chị yêu em.
Cái- gì ?
Thu Phương mới nói...
Từng giọt long lanh xuất hiện trong mắt em, mười một năm...
- Chị mới nói cái gì ?
- Chị yêu em.
- C-chị điên rồi phải không ?
- Không có. Chị nói thật, chị yêu em.
Uyên Linh ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Thu Phương. Mười một năm dài đằng đẵng, ai cũng nói em bám víu vào Thu Phương chỉ vì tiền tài và danh lợi. Nhưng nào ai biết, sâu bên trong em thật sự đang chứa thứ gì ?
Thu Phương trông thấy cảm xúc của em, trong lòng cô hiện giờ rất khó tả. Cô nhận thấy bản thân có phần nào quá đáng, chỉ đành từ từ gỡ tay khỏi người em.
- C-chị... chị xin lỗi.
Uyên Linh hạnh phúc khóc nức nở, cả người như mềm nhũn ra mà tựa nơi hơi ấm trước mặt, ôm lấy như điểm tựa cả đời mình.
- Uyên Linh...
- Tại sao bây giờ chị mới nói ra ? Chị- chị...
- Shh...
Thu Phương vỗ về em, dịu dàng vuốt ve tấm lưng nhỏ. Tay kia cũng khẽ xoa lên mái tóc ngang vai, thơm hương ngọc lan quen thuộc mà khi đó em vẫn nhớ Thu Phương rất thích.
- Ngoan... từ giờ mọi thứ đều ổn định rồi. Mèo con có thể yên tâm chứ ?
Uyên Linh thút thít, bản thân như bé lại tựa chú mèo con nương nhờ vào Cô Gái mà che chở cho bản thân.
Mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát, khoảng thời gian như chậm lại...
- Em cũng... yêu chị.
Giọng Mèo con thủ thỉ nhỏ nhẹ, gương mặt em vùi nơi vai cổ Thu Phương mềm mại.
Không lâu sau, cô từ từ tách em khỏi mình, không còn nghe tiếng thút thít nữa. Từ khi nào Uyên Linh đã ngủ luôn trên người Thu Phương lúc nào không hay.
Thu Phương mở cửa ghế lái, bế em rời khỏi xe rồi đưa tới phía ghế phụ, cẩn thận đặt em xuống rồi thắt dây an toàn, còn không quên một nụ hôn nhỏ lên cái má hồng xinh xinh.
Xong xuôi, Thu Phương liền quay trở về ghế lái, khởi động xe mà quay về nhà... [Cont].
5 notes · View notes
muahexanhla204 · 29 days
Text
Tumblr media
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng. 
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại.  Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đầu Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Tumblr media
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. Các cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi. 
Tumblr media
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương m���i với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH. 
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Tumblr media
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”.  Cô đã chấp nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Tumblr media
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến hỏi Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít,  nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả.  Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế. 
Tumblr media
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ  được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố. 
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.  
Tumblr media
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”. 
 Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
Tumblr media
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
4 notes · View notes
cuonglightning · 1 year
Text
Sớm đang ngồi trà đá ngắm nhìn mùa hạ treo lủng lẳng trên những giò lan ngoài ban công của ông cụ đầu ngõ, vô tình thấy một chị bán bông tăm dạo ngang qua, nhìn mặt kham khổ mồ hôi nhễ nhại mình chủ động gọi chị lại xin mua cái bấm móng tay lấy lộc đầu mùa.
Lúc rút ví gửi tiền chị thì chị cứ nhìn mặt mình trằm trằm bảo:
- Eo, chú này được lắm này, ăn lộc bà cô tổ nên nhìn chung số an nhàn lắm, hiền lành tử tế mặt vuông mắt sáng đi đâu cũng được người quý người thương, đã thế lại còn hay giúp người nên đi đi về về đều có người bên cạnh bảo hộ, tuổi ngọ đúng không? Cãi sao được, nhìn thôi là biết tuổi ngọ, chân cẳng chạy hết chỗ này chỗ nọ không chịu ngừng lại một nơi bao giờ, năm nay làm ăn hơi vất vả đấy nhưng sang năm thì ổn, mua nhà đi, tuổi chú là hợp hướng đông tây nam bắc có lấy thì cứ đoạn Cầu Diễn mà lấy, hướng đấy hợp nhất với chú rồi, thể nào cũng phát, thái tuế thì đã qua nhưng ra đường lái xe ô tô nhớ cẩn thận mới cả…
Mình buồn cười quá vội hãm chị lại, một phần vì thấy chị hài hước, phần còn lại là mừng vì cuối cùng cũng có người nghĩ mình là người có tiền mà mua nhà mới cả lái xe ô tô :)))
- Xí xí chị, thôi thì hữu duyên chị ngồi đây làm chén nước cho mát đã, rồi chị ngó luôn hộ em xem bao giờ em giàu, chứ em thèm tiền quá mà làm mãi chẳng ra để mà về cầu Diễn mua nhà…
Chị kéo cái ghế nhựa ngồi xuống, xong vớ luôn cốc nước mình đang uống dở làm một hơi rồi bảo:
- Chị xin, ui câu này khó đấy, có biết, chị cũng không dám nói, trời phạt chết, ai cũng biết bao giờ giàu thì còn cố gắng làm gì, nhưng mà nhìn tướng chú thì càng về sau càng an nhàn, có thể không giàu đâu nhưng sống sướng. Đặc biệt nhé không được tẩy đám nốt ruồi trên mặt, lộc lá cả đấy
Đoạn chị lại ngừng lại, uống thêm miếng nước nữa, khi nuốt có vẻ hơi vội nên téo sặc, đưa tay vuốt vuốt ngực, xong rồi lại tiếp:
- Đào hoa lắm, chẹp chẹp đào hoa cả đường dương lẫn đường âm, làm cái gì mà cả người âm người ta cũng giúp, khiếp thật
- Ơ thế là em không giàu được à chị? Mình tỏ vẻ chút buồn rầu rồi cắt lời chị:
- Tiếc nhỉ, em cứ nghĩ em giàu được cơ, thôi thế ko giàu cũng được nhưng chị nói hộ em xem bao giờ em cưới được vợ? Cái này chị hé hé hộ em cũng đc vì nó quan trọng lắm liên quan tới mối quan hệ của em và cả dòng họ nhà em nữa.
Chị ấy đứng phắt dậy, lấy tay áo quẹt ngang miệng, chỉnh chỉnh lại cái nón rồi phán:
- Câu này còn khó hơn cả câu kia, chị không dám trả lời đâu, thôi cảm ơn chú nhé, chị lại đi bán tiếp đây kẻo trưa
Nói đoạn chị thủng thẳng vác giỏ tăm bông đi, Mình không cam nên chị đi được đoạn mình vẫn gọi với theo hỏi lần nữa:
- Ơ thế em có lấy được vợ không chị?
Chân chị vẫn bước, miệng chị trả lời mà không cả quay lại:
- Nhớ lời chị, đừng có tẩy nốt ruồi
🤔😐🫠
21 notes · View notes
[Lễ hội mùa hè Series] RukixYui
Tumblr media
|Ngày mưa, biển vắng và pháo hoa. Điều ước nguyện mong manh|
Ruki bước ra khỏi tòa nhà lớn có kiến trúc theo lối hiện đại trông như một khối kính với nhiều cạnh mài sắc, nơi mà chỉ vừa nãy thôi anh vừa có một cuộc giao dịch nhỏ đổi lấy giấy tờ hợp pháp để rời khỏi đất nước này. Bầu trời trước mặt xám xịt một màu với những cơn gió nặng mùi hơi nước hăng đắng báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Cả gầm trời sà xuống, như thể sắp sập ngay trước mũi chân anh. Ruki lắc đầu với một hơi thở dài khẽ để xua tan hình ảnh tưởng tượng vô lý vừa rồi. Bước chân anh rẽ phía trái, nơi những bậc thang lát đá thoai thoải dẫn xuống khu khuôn viên chính. Chẳng mất nhiều thời gian để ánh mắt anh bắt gặp cái dáng nhỏ xíu ngồi bó gối cạnh chiếc vali da thuộc có phần cổ điển và lạc lõng với tất cả khung cảnh xung quanh. Chiếc áo khoác ngoài hồng nhạt của thiếu nữ hầu như trở thành sắc màu sinh động duy nhất nổi bật lên khỏi cảm giác ảm đạm lan tràn. 
Giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của mũi giày da, cô gái nhỏ ngước lên. Nụ cười dịu dàng đón lấy ánh mắt anh đầu tiên. Giọng em nhỏ nhẹ. 
“Ruki-kun, xong việc rồi sao?” 
Anh gật đầu khẽ, với tay lấy chiếc túi xách em đang ôm trong lòng, tay còn lại đưa ra cho Yui nắm lấy để đứng dậy. 
“Ta đi thôi, sắp mưa rồi.” 
Nắm lấy những ngón tay nhỏ bé lạnh đi vì chờ đợi bên ngoài, anh không khỏi nhăn mày nhưng không để cho em thấy biểu cảm đó. Ngón tay dài hơi xương của anh vô thức xoa khẽ lên mu bàn tay, chà xát lặp lại mấy lần để hơi nóng mà anh không quen thuộc làm ấm bàn tay mình nắm lấy. 
Cơn yên lặng phủ xuống bờ vai hai người. Gió vẫn thổi ngày một mạnh hơn trong khi cơn mưa tưởng chừng đã nếm thấy mùi vị tràn không khí. Suốt quá trình ra ga lấy vé tàu, Ruki thỉnh thoảng đáp lại một vài câu hỏi của em về thủ tục đang được tiến hành. Anh kéo hành lý một bên tay, dẫu không chạm vào thiếu nữ đi trước cách chỉ một hai bước nhưng sự chú ý đặt lên từng bước chân em. Một đôi khi anh sẽ đưa tay ra ngăn Yui va chạm với chướng ngại vật mà em mải nhìn mây trời không để ý. 
Tiếng còi xe lửa hú một hồi dài vang vọng khắp sân ga cô quạnh báo hiệu thời gian khởi hành sắp điểm. Không có những bước chân vội vàng của hành khách cho kịp chuyến. Con tàu im lìm chờ đợi trong không khí nặng hơi nước chợt rùng mình một cái như hơi thở dài rồi bắt đầu rùng rùng chuyển bánh. 
Những giọt nước mưa đầu tiên rơi xuống tạt chéo ngoài ô cửa kính khép kín làm nhòa đi cảnh vật bên ngoài. Khoang xe nhỏ lắc lư từng nhịp đều đặn ru giấc ngủ của thiếu nữ. Mới đầu em còn hào hứng muốn ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi nhưng trời mưa nặng hạt, nước liên tục quất ngoài cửa kính mịt mờ làm giảm dần sự hứng thú của thiếu nữ. Dần dần không khí lành lạnh trườn tới, chinh phục mí mắt nặng trĩu, Yui dựa vào vai anh im lặng ngủ. 
Rời mắt khỏi trang sách, Ruki ngẩng nhìn những hạt nước vẫn vẽ những đường ngoằn ngoèo ngoài ô kính. Có lẽ phải đến hơn hai giờ đồng hồ nữa tàu mới tới ga hai người cần xuống, một vùng ven biển nơi anh đã hỏi thuê sẵn một căn trọ nhỏ trong những ngày chờ thủ tục hoàn tất sắp tới. Anh nghĩ với một cái cau mày, rằng thời gian lưu lại đây đã sắp đến hồi kết thúc. Dẫu Yui hay kể cả anh không phải người quá khó khăn để bắt nhịp với một hoàn cảnh mới, cả hai đều đã dần quen với những chuyến đi liên tục, những vùng đất chỉ dừng chân thoáng qua. Nhưng đó có lẽ chưa bao giờ là điều em muốn, hay thậm chí là điều anh muốn. 
Một đôi khi Ruki nghĩ, đó không phải hối hận, anh không hối hận khi đánh cắp Yui khỏi nơi lẽ ra em sẽ thuộc về, khỏi vai trò Eve của em khi anh chỉ là con rắn phản bội với lời ngon ngọt. Anh không hối hận với cả việc bản thân đã trở thành một ma cà rồng, điều trở thành hố sâu ngăn cách giống loài giữa hai người. Nhưng sẽ có lúc anh nghĩ đến một ánh đèn ấm áp mà ở nơi đó tiếng cười ngọt ngào của em chầm chậm vang. Thời gian hầu như đứng lại, và anh sẽ nhớ mãi về dáng vẻ mềm mại, về vị ngọt đôi môi em trên đầu lưỡi. Trên những vòng bánh xe trốn chạy, anh giữ những hình ảnh đó mãi nơi góc cùng trái tim không còn đập hàng thế kỷ trước. Như một giấc mơ trong ánh sáng mà cách ngăn với anh bằng lằn ranh muôn kiếp. 
Tiếng phanh xe lửa khi vào ga rít một hơi dài vọng rõ trong thính giác tinh nhạy của anh để lại một phản ứng gần như giật mình. Hơi thở vẫn đều đều của Yui ngay bên cạnh khiến lòng anh dịu lại đôi chút. Những dòng suy nghĩ cuốn theo mưa ngoài cửa bỗng chốc cũng bốc hơi. Anh để cuốn sách đọc dở sang một bên, thật khẽ khàng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người con gái bên cạnh. Những ngón tay em vẫn còn lồng trong tay anh khe khẽ siết chặt. Hơi ấm của một con người lan chầm chậm qua từng mạch máu buốt lạnh suốt cả trăm năm dài của anh. 
Anh sẽ không bao giờ thừa nhận việc này trước mặt Yui, nhưng sự hiện diện của em ở bên cạnh luôn là một liều thuốc an thần tốt nhất không bác sĩ nào có thể đem lại được. Có những khi cõi lòng hoang hoải của anh vô thức dựa vào bờ vai mảnh của người con gái thấp hơn mình đến gần ba chục phân, tìm kiếm trong đó những khoảng an ủi bằng tiếng tim đập thật chậm rãi và sinh động của con người. Anh lắng nghe tiếng trái tim em, và đó dường như là bằng chứng nói với anh rằng anh đang sống. Qua sự tồn tại của Yui, thốt nhiên anh cảm thấy chúng cái nguồn cơn sự sống mà anh kiếm tìm sau cả trăm năm trái tim ngừng đập. 
Với một đợt chuyển mình nữa, con tàu lại tiếp tục lao đi trong màn mưa đưa hai người chạy trốn. 
.
.
.
“Yui, thay đồ và làm khô tóc em trước đi đã.” 
Ruki sải bước chân dài qua khoảng cách giữa hai người. Anh giơ tay trùm chiếc khăn bông lớn lên đầu người thiếu nữ còn lúi húi bên những túi đồ ăn lớn hai người mới mua trên đường từ ga về nhà trọ. Tiếng kháng nghị khe khẽ phát ra từ phía Yui, nhưng anh nhất quyết kéo tuột em về phía bộ sofa nhỏ. Qua lần vải bông mềm, anh chăm chú xoa nhẹ để loại bỏ nước khỏi những lọn tóc xoăn bướng bỉnh trên vai em. Giọng trầm trầm cắt qua thái độ tiếp tục muốn cự nự của cô gái nhỏ. 
“Phải biết lo cho mình trước. Tôi sẽ phạt nếu như em đổ bệnh đấy nhé.” 
Nhận ra vẻ cúi đầu nhận lỗi, Ruki mới từ từ buông cái khăn để Yui tự lau tiếp. Anh quay lưng lại, bước tới chỗ đống đồ mới mua, sắp xếp chúng vào chiếc tủ lạnh ở góc căn bếp. Ở dưới đáy túi đồ, Ruki đổ ra được hai cái gói bọc giấy màu là lạ mà anh không nhớ khi nãy mình đã bỏ vào giỏ hàng. Một trong số chúng nhiễm nước nát mất phần góc giấy lộ ra bọc nilon phía trong. Sau khi xé lớp bọc, anh chớp mắt nhìn vật thể trong tay: Một bọc pháo bông cầm tay. 
Lúc ngẩng lên, Ruki bắt gặp ánh mắt tội lỗi, trông như thể cún con mắc mưa của Yui khi thấy anh đã phát hiện ra bí mật nho nhỏ em cất công nhét xuống tận đáy túi đồ mua. Anh nhướng mày khe khẽ. Em hơi ấp úng, gò má chẳng hiểu sao đỏ ửng lên. 
“H-hôm nay là lễ hội sao. Em mua cùng với mấy mẩu giấy bên cạnh nữa.” 
Tiếng chuông gió đâu đó kêu lanh canh khe khẽ trong khoảng lặng mà Ruki ngẩn ra. Khái niệm thời gian, lễ hội này kia đối với anh trở nên xa xôi từ lâu khiến anh không nhớ ra nổi ngày tháng. Gói pháo bông trên tay anh bỗng trở nên nặng nề. 
Nhưng chưa kịp để Yui bắt đầu nhận lỗi về phía mình, Ruki ngẩng lên. Anh mỉm cười, hất hàm ra phía khung cửa sổ, nơi bóng mưa đã tạnh. Hoàng hôn ngấp nghé cháy rực trên biển chiều, hứa hẹn một buổi tối quang mây. 
“Ăn tối xong ta ra biển dạo nhé?” 
Yui cười rạng rỡ, em gật đầu lia lịa. Sau đó mau chóng hăng hái cùng anh nấu bữa tối. Không mất nhiều thời gian thức ăn đã được dọn ra bàn, Ruki trong lúc dựa lưng vào quầy bếp lặng lẽ ngắm nhìn người yêu vui vẻ sắp xếp từng món bát, dĩa, chén còn ngâm nga khe khẽ một giai điệu lạ tai trong cổ họng đã không nhận ra khoé môi mình nhấc lên càng cao. Cởi chiếc tạp dề để sang một bên, anh chợt ngừng tay lại trước khi quả quyết mang gói giấy màu mà có lẽ Yui dành để viết điều ước mà nãy anh tiện tay để tạm lên nóc tủ lạnh sang phía bàn ăn. 
“Ăn tối thôi!” Giọng em phấn khích, hai bàn tay đập vào nhau tạo ra tiếng vang nho nhỏ. 
“Lát nữa đừng quên thứ này nhé.” 
Ruki để mấy tập giấy màu cắt sẵn kèm những đoạn dây buộc trong cái gói giấy xuống cạnh chỗ tay Yui. 
“À…” Em cúi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng, có lẽ vì cảm thấy bản thân đã thể hiện hơi thái quá. Ánh mắt trên những mảnh giấy màu của em chợt đăm chiêu, sau một thoáng em nhìn quanh có vẻ bối rối khiến anh mở lời hỏi. 
“Sao thế?” 
“Ở đây chúng ta không có cành trúc rồi.” Vẻ phấn khích khi nãy có vẻ hơi ỉu đi. Em lặng yên, lại liếc mớ giấy, hơi thở dài thoát ra trên cánh môi hồng. Vào khoảnh khắc ấy, âm thanh lanh canh của chuông gió ngoài hiên vọng vào tai Ruki rõ hơn bao giờ hết. Anh ngẩng đầu, chỉ tay ra ngoài hiên nơi treo mấy chiếc chuông gió tòng teng, khẽ bảo. 
“Em treo bên cạnh chuông gió cũng được. Biển sẽ nghe lời cầu nguyện của em đấy.” 
“Thật ư?” 
Yui tròn mắt tò mò. Ruki lơ đãng nhìn ra khoảng không tối mờ phía ngoài khung cửa sổ, anh gật đầu lặng lẽ. 
“Vậy chúng ta mau ăn tối thôi!” Anh nghe cô thiếu nữ đã lấy lại giọng đầy năng lượng trước đó, cũng thở ra. Ngồi xuống phía đối diện cô, anh bắt đầu dùng bữa trong tiếng kể chuyện của người yêu. Em thỉnh thoảng vẫn kể những câu chuyện vu vơ, lần này là truyền thuyết về ngày lễ hội sao. Anh đã từng đọc về nó đâu đó trong hàng ngàn cuốn sách suốt nhiều năm ròng. Giờ đây chỗ chữ nghĩa đó trôi dạt, chìm nổi cùng những lời Yui kể suốt bữa ăn. 
Câu chuyện đêm tháng bảy là về những kẻ yêu nhau phải chia xa và họ được gặp lại bên bến bờ vũ trụ. 
Anh không bình phẩm, nhưng thốt nhiên nhớ đến những ngày tháng đã trôi qua và sẽ đến phía trước, về hành trình của mình và Eve. Sẽ đến bao giờ nữa? 
.
.
.
Sau khi người yêu nhỏ bé đã thỏa mãn với hàng giấy buộc phất phơ cạnh chuông gió vỏ sò trước hiên. Ruki cùng Yui tản bộ ngoài bãi biển. Biển đêm rì rào tiếng sóng, bản ca vĩnh viễn của thiên nhiên như ru giác quan của anh về một cõi không thật. Trên bầu trời đêm nay mảnh trăng lưỡi liềm cheo leo. Phần còn lại đã vỡ thành muôn vạn sao bung tỏa khắp vùng tối của vòm vũ trụ. Ánh sáng của chúng phản chiếu trên đầu sóng nước, lấp lánh. Cẩn thận đi xuống vùng ven mép nước, để những đợt sóng vội xoá nhoà dấu chân trên cát ướt. Anh theo dõi những dấu ấn để lại rồi bị lấp đi ấy sau bước chân em dịu dàng với một cảm thức gần với nỗi buồn miên miên. 
Như thuỷ triều lấp cát dưới chân, anh chợt thấy cố gắng in dấu vết chân của mình cũng chẳng khác nào cuộc hành trình phía trước. Đến nơi đâu không có Ngài? Liệu có khả năng nào? 
Trong dòng suy nghĩ, anh chợt giật mình bởi hơi ấm lan đến từ bàn tay. Yui nắm lấy tay anh, em đưa lên gói pháo bông ban chiều. Nụ cười ngọt bên môi. 
“Ta đốt pháo bông nhé? Không có pháo hoa có thể xem pháo bông!” 
Ruki gật đầu, anh bắt đầu dùng bật lửa châm mấy cây pháo. Chúng sáng lên mau chóng, tỏa rạng cả một vùng nước. Yui đem chúng cắm thành vòng tròn nhỏ, thích thú đứng vào giữa. Gió biển thổi lộng cũng không làm tắt được cây pháo cháy sáng như những ngôi sao nhỏ rớt xuống mép nước lung linh. Giữa ánh sáng pháo bông, em vừa cười vừa vẫy tay với anh vẻ thích thú vô cùng. 
Ruki đứng nghe tiếng cười em theo gió tạt về phía bờ trong trẻo. Tà váy bồng bềnh trong gió, ánh sáng của pháo bông bỗng chốc biến em thành hình ảnh một thiên thần thật sự tỏa sáng giữa vòng hào quang. 
Gió biển ù ù. 
Trong một khoảnh khắc thiếu nữ như trực bay lên, biến mất vào nền trời đêm vô tận. Tan ra, tan ra mãi mãi trong bóng tối ngàn năm. 
Ruki giật mình, anh bước vào giữa vòng ánh sáng đó ôm ghì lấy Yui trong vòng tay đổi lại cái giật mình của thân thể thiếu nữ mềm mại. Nhưng em lặng lẽ đáp lại cái ôm ấy, cánh tay yếu ớt bao nhiêu so với anh siết thật chặt, thật chậm rãi. 
Một khoảnh khắc như kéo dài mãi mãi. 
Pháo bông xung quanh hai người cháy tàn, khói tỏa vào không trung, tan đi vĩnh viễn trong gió nhiễm hơi mặn. Nhưng hơi ấm của trái tim máu thịt đập từng nhịp vẫn nằm trọn trong vòng tay chàng ma cà rồng. 
“Em biết không, Yui? Tôi đã ghi lên mảnh giấy ước, điều ước của một kẻ phản bội Chúa Trời, rằng chúng ta sẽ được ở bên nhau đến khi hóa thành tro bụi.”
~ Hoàn thành ~ 
Fanfiction:  Ngày mưa, biển vắng và pháo hoa. Điều ước nguyện mong manh | Lễ hội mùa hè Series
Author: Sora
Category: ngọt ngào, đời thường, lãng mạn, oneshot.
Disclaimer: Ruki và Yui thuộc về Rejet
Fandom: Diabolik Lovers
Note: artwork là một commission mình đặt bạn Thiếu I-ốt
24 notes · View notes
yensaonhatrang · 1 year
Text
Những việc bạn nên làm mỗi sáng để có xương khỏe mạnh hơn!
Hey bạn thân,
Những việc bạn nên làm mỗi sáng để có xương khỏe mạnh hơn!
Xương của chúng ta làm nhiều công việc tuyệt vời và luôn cần được chăm sóc hàng ngày. Chúng giúp cơ thể di chuyển, bảo vệ não và các cơ quan quan trọng, đồng thời lưu trữ các khoáng chất cần thiết.
Nhưng khi chúng ta lớn tuổi hơn, mật độ xương cũng giảm dần, khiến xương trở nên yếu và dễ gãy. Nhưng đừng lo, chúng ta có thể bảo vệ và cải thiện sức khỏe xương bằng cách thêm một số thói quen vào buổi sáng của mình.
Bắt đầu ngày mới với một cốc nước
Một cốc nước vào buổi sáng không chỉ quan trọng đối với sức khỏe tổng thể mà còn với sức khỏe xương. Xương thực sự cần nước để thực hiện các chức năng quan trọng, như lưu trữ khoáng chất và sản xuất hồng cầu trong tủy xương.
Điều đó có nghĩa là nếu không cung cấp đủ nước, xương có thể bị mất chất hoặc trở nên yếu hơn, theo một nghiên cứu đăng trên tạp chí Bone Reports vào tháng 6 năm 2022.
Hơn nữa, nước chịu trách nhiệm vận chuyển 99% canxi từ thực phẩm vào xương, vì vậy uống đủ nước sẽ giúp xương chắc khỏe hơn.
Hãy bắt đầu ngày mới bằng một cốc nước và nhớ uống nhiều hơn trong suốt cả ngày.
Ăn một bữa sáng giàu canxi
Canxi là một chất dinh dưỡng quan trọng cho sức khỏe xương. Nó giúp xương trở nên cứng cáp và khỏe mạnh, đồng thời giúp xương phục hồi và lưu trữ hầu hết canxi trong cơ thể.
Việc cung cấp canxi hàng ngày là vô cùng quan trọng, tốt nhất là thông qua việc ăn thực phẩm giàu canxi hoặc sử dụng bổ sung canxi nếu cần thiết.
Bạn có thể tìm thấy canxi trong các sản phẩm sữa như sữa, phô mai và sữa chua. Ngoài ra, canxi cũng có trong nước cam tăng cường, rau xanh lá, hạnh nhân và cá béo như cá hồi.
Tập thể dục củng cố xương
Chúng ta đều biết rằng tập thể dục tốt cho xương, nhưng một số bài tập đặc biệt sẽ giúp xương chắc khỏe và kích thích tăng trưởng.
Các bài tập tạo áp lực và tăng cường như đi bộ, chạy, đánh tennis, khiêu vũ hoặc bất kỳ bài tập nào đòi hỏi sự sử dụng chân và tạ tự do sẽ giúp xương trở nên chắc khỏe, duy trì mật độ và giảm nguy cơ loãng xương.
Theo các khuyến nghị, người lớn nên tập ít nhất 150 phút bài tập tim mạch vừa phải (như đi bộ hoặc đạp xe) hoặc 75 phút bài tập tim mạch mạnh (như chạy hoặc đi bộ nhanh) mỗi tuần, kèm theo hai buổi tập luyện sức mạnh toàn thân.
Nhận ánh sáng mặt trời
Đón ánh sáng mặt trời không chỉ tốt cho tinh thần mà còn tốt cho xương. Khi da tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, chúng ta tạo ra vitamin D.
Vitamin D quan trọng cho quá trình hấp thụ canxi từ thức ăn, giúp xương trở nên mạnh mẽ và ngăn ngừa loãng xương. Thử tưởng tượng, nếu thiếu vitamin D, cơ thể sẽ lấy canxi từ xương để bù đắp, dẫn đến sự suy yếu và giảm sự hình thành tế bào xương mới.
Tuy nhiên, hãy nhớ là tiếp xúc quá mức với ánh sáng mặt trời có thể gây hại cho da, vì vậy hãy tiếp xúc với ánh sáng mặt trời buổi sáng (khi chỉ số tia cực tím thấp hơn) mà không cần áo che hoặc kem chống nắng.
Giữ tư thế đúng
Tư thế đúng giúp xương khỏe mạnh. Đứng và ngồi thẳng với vai tự nhiên và cột sống thẳng giúp hỗ trợ xương khỏe mạnh. Hãy chú ý đến tư thế khi đi bộ và khi ngồi, đặc biệt khi phải ngồi trong thời gian dài.
Giãn cơ buổi sáng
Cảm giác thoải mái khi giãn cơ ngay sau khi thức dậy không phải là ngẫu nhiên. Việc giãn cơ buổi sáng có lợi cho xương.
Các bài tập kéo giãn như yoga hoặc thái cực quyền giúp tăng tính linh hoạt và khả năng cân bằng, giảm nguy cơ té ngã, gãy xương hoặc bầm tím. Bên cạnh việc giãn cơ buổi sáng, hãy nhớ giãn cơ trước và sau khi tập luyện và mỗi khi ngồi trong thời gian dài.
Những thói quen nhỏ này sẽ giúp bạn bảo vệ và cải thiện sức khỏe của xương. Hãy bắt đầu mỗi ngày với những việc làm đơn giản này để xương của bạn trở nên mạnh mẽ và khỏe khoắn hơn. Cùng nhau chăm sóc xương và tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh, bạn nhé!
Xem thêm tại: Yến sào Thủ Đức - https://yensaothuduc.com để biết thêm các phương pháp chăm sóc bản thân.
Tumblr media
17 notes · View notes
decemberwind · 12 days
Text
Tumblr media
25 LỜI PHẬT DẠY LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI
🌱1. Yêu quý hết thảy muôn loài
"Hận thù không thể hóa giải bởi hận thù mà bằng tình yêu; đây là chân lý muôn đời."
🌱2. Con không là những gì con nói mà là những gì con làm.
"Một người không thể gọi là khôn ngoan vì anh ta biết nói hay; nhưng nếu anh ta có bình an, tình yêu thương, và sự dũng cảm thì anh ta mới thật sự được gọi là khôn ngoan."
"Một con chó tốt không phải bởi vì nó sủa giỏi. Một người tốt không phải bởi vì anh ta nói hay."
🌱3. Bí quyết để có sức khỏe tốt chính là an trú trong hiện tại
"Bí quyết để có sức khỏe cho cả tinh thần lẫn thể xác không phải là hờn trách quá khứ hay lo sợ về tương lai, mà là sống trong giây phút hiện tại một cách khôn ngoan và nghiêm túc."
🌱4. Ai biết nhìn vào trong tự thân mình thì người đó tỉnh thức
"Đạo không nằm trên bầu trời. Đạo nằm trong tim."
🌱5. Lời nói có sức mạnh vừa có thể gây tổn thương, vừa có thể trị lành
"Lời nói có sức mạnh vừa phá hủy, vừa hàn gắn. Khi lời nói vừa chân thành, vừa hòa ái, chúng có thể thay đổi cả thế giới."
🌱6. Hãy cho đi và con sẽ còn mãi
"Con chỉ mất khi con còn nắm giữ."
🌱7. Không ai có thể đi giúp ta
"Không ai có thể cứu ta ngoại trừ chính ta. Không ai có thể và không ai sẽ làm thế. Chúng ta phải đi trên con đường của chính mình."
🌱8. Niềm hạnh phúc không bao giờ cạn kiệt khi ta biết sẻ chia
"Hàng ngàn ngọn nến có thể được thắp sáng bởi một ngọn nến và cuộc đời của ngọn nến ấy không hề bị tàn lụi. Hạnh phúc không bao giờ cạn đi khi ta biết sẻ chia."
🌱9. Hòa nhã với tất cả
“Hãy kiên trì nhường nhịn người trẻ, từ ái với người già, khuyến khích những ai đang cố gắng, khoan dung độ lượng với những kẻ làm sai và nhu nhược. Có khi trong đời, con sẽ lâm vào những hoàn cảnh ấy.”
“Từ bi với mọi chúng sinh, không phân biệt giàu nghèo; mỗi chúng sinh có những nỗi khổ riêng. Một số chịu khổ quá nhiều, số còn lại chịu khổ quá ít.”
“Hãy chỉ dạy ba sự thật này cho chúng sinh: một trái tim nồng hậu, lời nói hòa ái, một cuộc đời phụng sự và từ bi là những thứ sẽ làm nhân loại đổi mới.’
🌱10. Đừng tin vào mọi thứ con được dạy phải tin
"Đừng dễ dàng tin vào bất kì điều gì bởi vì con đã nghe thấy. Đừng dễ dàng tin vào bất kì điều gì bởi vì nó đã được nhiều người truyền miệng. Đừng dễ dàng tin vào điều gì bởi vì nó được ghi chép trong những cuốn sách giáo điều. Đừng dễ dàng tin tưởng điều gì vì chúng là lời của những bậc tiền bối và của Thầy con. Đừng dễ dàng tin vào truyền thống bởi vì nó đã được trao truyền trong rất nhiều thế hệ. Nhưng sau những gì quan sát và phân tích, khi con thấy chúng phù hợp với lí lẽ, đưa đến điều tốt lành, đem lợi ích cho chúng sinh, thì hãy chấp nhận và sống vì nó."
🌱11. Con nghĩ cái gì, con là cái đó
"Cái chúng ta đang là là kết quả của những gì ta nghĩ. Cái chúng ta nghĩ nằm trong niệm và chính cái ta nghĩ làm nên niệm. Nếu một người nói và hành động bởi một niệm ác thì nỗi khổ bám theo anh ấy như cái bánh xe bị con thú kéo đi. Nếu một người nói và hành động với một niệm lành thì hạnh phúc sẽ đến với anh ấy như bóng với hình, chẳng bao giờ tách rời."
🌱12. Thả cho nó bay
"Bí quyết của toàn bộ đời sống là không có gì để sợ. Đừng bao giờ lo sợ con sẽ trở thành ai trong tương lai, con không lệ thuộc vào ai cả. Chỉ có khoảnh khắc con rũ bỏ mọi thứ con mới được tự do."
🌱13. Cây kim trong bọc có ngày lòi ra
"Có ba thứ không thể nào che giấu được, đó là mặt trời, mặt trăng, và sự thật."
🌱14. Hãy làm chủ suy nghĩ nếu không nó sẽ làm chủ con.
“Để có được một sức khỏe tốt, để có thể đem hạnh phúc cho gia đình nào đó, để đem bình an cho tất cả, thì người đó đầu tiên phải có nghị lực và phải làm chủ được suy nghĩ của mình. Nếu một người có thể làm chủ suy nghĩ, người đó có thể tìm thấy con đường giác ngộ; trí tuệ và đức hạnh sẽ tự nhiên hiển lộ nơi người ấy.”
“Chính suy nghĩ của con người chiêu cảm ra nghiệp xấu, chứ không phải kẻ thù hay oan gia của họ.”
🌱15. Đoàn kết là sống; chia rẽ là chết
"Không gì ghê gớm hơn thói quen hay nghi hoặc. Nghi hoặc chia rẽ con người. Nó là chất độc làm gãy đổ tình bạn và làm tan vỡ những mối quan hệ tốt lành. Nó là cái gai gây phiền toái và gây đau nhức; nó là lưỡi gươm gây chết người."
🌱16. Không ai xứng đáng nhận được tình thương của con hơn là chính con
"Con hãy tìm trong vũ trụ những ai xứng đáng nhận được tình yêu và lòng thương mến của con hơn là bản thân con? Người đó không thể tìm được ở đâu cả. Con, chính con, cũng như mọi chúng sanh trên thế gian này, xứng đáng với tình yêu và lòng thương mến ấy."
🌱17. Hiểu được người là khôn ngoan, hiểu được mình là giác ngộ
"Chiến thắng bản thân mình còn hay hơn là đánh thắng một ngàn trận đấu. Chiến thắng ấy là của con; nó không thể bị lấy đi khỏi con bởi thiên thần hay ác quỷ, bởi thiên đàng hay địa ngục."
🌱18. Đời sống tâm linh không phải là cái gì sang trọng mà là một nhu yếu
"Như cây nến không thể cháy mà không có lửa; người không thể sống nếu không có đời sống tâm linh."
🌱19. Chuyển hóa nỗi ghen ghét thành sự khâm phục
"Đừng ganh tỵ với những phẩm chất tốt của người, nhưng hãy chấp nhận chúng bằng sự khâm phục của con."
🌱20. Tìm về suối nguồn bình yên bên trong con
"Bình yên đến từ bên trong. Đừng tìm nó bên ngoài."
🌱21. Cho đi những gì tích trữ được
"Để sống đúng một cuộc sống vô vị lợi, ta không cần phải xem ta tích trữ được những gì giữa cuộc sống vật chất phồn hoa."
🌱22. Chọn bạn mà chơi
"Một người bạn gian trá và xấu tính thì đáng sợ hơn cả một con thú hoang; con thú hoang chỉ có thể làm tổn thương thân thể con, nhưng một người bạn như vậy sẽ làm tổn thương cả tâm trí của con."
🌱23. Không có đường đến hạnh phúc. Hạnh phúc là con đường.
"Không có đường đến hạnh phúc: hạnh phúc là con đường."
🌱24. Bỏ đi những hư danh giả tạm
"Trên bầu trời thì không thể phân biệt được đâu là hướng Tây, đâu là hướng Đông. Con người tạo ra những sự chia chẻ trong tâm trí của mình và tin rằng những điều ấy là đúng."
🌱25. Yêu. Sống. Thả cho bay.
"Sau cùng, đây là những vấn đề quan trọng: Con đã yêu chân thành như thế nào? Con đã sống trọn vẹn ra làm sao? Con đã thả cho bay nhiều đến chừng nào?"
---
Nguồn: https://linhquyphapan.vn/
Ảnh: The Buddha #Tarot by Robert M. Place
4 notes · View notes