Tumgik
petitexam · 10 months
Text
Tumblr media
It's my 8 year anniversary on Tumblr 🥳
tự dưng nay mở tumblr, thấy dòng thông báo "hey, mày xài tumblr được 8 năm rồi kìa" cái... thấy vui vui, mà cũng bối rối.
vui vì có một khoảng, tumblr như cái góc nhỏ, một thành tựu nho nhỏ của mình (hehe). bối rối vì chưa làm được cái gì hay ho, hay ít nhất là vì đã bỏ bê ẻm suốt vài năm rồi – như cách mình bỏ bê việc viết vậy.
chả biết sắp tới có dùng lại tumblr như trước hem, nhưng chắc sẽ viết lại, ở một nền tảng nào đấy chưa rõ.
mình đâu có tách biệt với con người mà mình từng quý mến được đâu haaaa. mà mình thì quý mến mình hết mực.
11 notes · View notes
petitexam · 2 years
Text
[7] we bare bears
hồi học khóa về yêu của Minh Đào, có nói về hoạt hình We bare bears. đại ý, mỗi bé gấu trong hoạt hình, đều tượng trưng cho một một mẫu người, một cách yêu khác nhau:
có Gấu Xám vui vẻ vô tư vô lo, một chiếc gấu với cách yêu an toàn
có Trúc Trúc luôn lo nghĩ, sợ sệt… tượng trưng cho mẫu người lo âu
có Gấu Trắng lãnh đạm… hệt một cậu chàng “phớt lờ tất cả”
khi ấy, mình đã thật, nhìn thấy bản thân từ trong những hình mẫu như vậy.
mình đã luôn là con bé vui vẻ hào hứng với cuộc đời, cho đến khi rơi vào lưới tình. trong cuốn Attached – Gắn bó yêu thương có bảo, đôi khi, người ta cứ ngỡ họ là kiểu người an toàn… cho đến khi họ bước vào tình yêu. kiểu người lo âu là vậy, luôn nghĩ ngợi, luôn sợ mất đi. hệt cuộc đời, cuộc tình của mình khi ấy. mình có cảm tưởng mình sẽ mất đi mọi sự hay ho thú vị, nếu mình thích họ. và, có khi, họ sẽ đánh hơi được nó và rồi chẳng muốn bên mình nữa. có lẽ vậy. mình không biết mình đã đi trốn biết bao nhiêu lần, khỏi bao nhiêu người. không biết trong quá khứ đã bao lần đổi tên blog, đổi tên miền, đổi nick, deact… chỉ để né tránh cái nỗi sợ đó.
… cho đến khi, trở thành một phần trong cuộc đời bạn.
bạn là kiểu người lo âu. bạn từng lo lắng và thử trốn đi một hôm khi nhận ra tình cảm với mình (để xem mình có tìm không). bạn lo lắng nghĩ ngợi mỗi khi mình hỏi một câu nhạy cảm… hay im lặng với bạn quá vài tiếng đồng hồ. có những điều đơn giản, nhưng khiến bạn nghĩ mãi, nghĩ mãi chẳng xong…
Tumblr media
thời điểm viết những dòng hiện tại, tụi mình đã ở bên nhau gần một năm. đọc những dòng tin nhắn cũ, mình chợt nhận ra bạn vẫn giữ cái sự lo âu ban đầu ấy (cho đến tận bây giờ). ngay từ khi mới ngập ngừng bước vào đời bạn, mình cũng đã có những sự lo nghĩ y hệt. mấy câu kiểu, sợ bạn bỏ rơi mình… sợ bạn đi mất cứ bằng cách này hay cách khác được nói ra… có khi là trong câu nói nghiêm túc, có khi lại pha ch��t giọng đùa cợt. phải, mình, đã lo lắng như thế.
vậy mà đến hiện tại, cái sự lo lắng đó bỗng dưng chẳng còn nữa. chẳng còn sót lại một chút nào. mình thoải mái, tin tưởng, an toàn đến mức có khi bạn, người khác, hay thậm chí bản thân còn tưởng như mình là một chú Gấu Trắng, một em bé thờ ơ trong cuộc tình này.
mà lạ nhỉ? một kẻ lo âu gặp một kẻ lo âu, nhẽ ra phải thành cuộc tình đầy lo lắng… hoặc nhẽ ra sẽ phải trân trọng, thật sự trân trọng để đối phương chẳng lo âu…
vậy, mà lại khiến người ta biến chất, thành một hình mẫu hoàn chỉnh hơn trong tình yêu.
ở đây, mình chẳng nói an toàn là đích đến của một mối tình. mình chỉ muốn nói chính tình yêu của bạn, khiến mình thấy trọn vẹn, khỏa lấp đi cái sự lo lắng, sợ hãi của mình từ trước đến giờ. chưa có lòng tin nào, bền vững và chắc chắn như việc, tin bạn yêu mình.
vậy đó, rồi, mình vẫn là những chú gấu. nhưng trọn vẹn.
ps: chắc tình cảm của mình chưa đủ mới khiến bạn lo nghĩ. nhưng bạn ơi, ai đó trong tụi mình phải hi sinh… để thay Jack tạo chút sóng gió cho cuộc tình này mà, phải không?
10 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
[6] thở phào,
tự dưng định viết gì đó, nhưng cứ viết được mấy dòng rồi lại xoá đi. một người-viết quèn lại đi lấy cớ writer’s block để bao biện thì chẳng hay lắm nhỉ?
hôm nay mình lại vào blog của K – một người lạ mình vô tình follow trên wordpress. từ lúc đọc tin anh mắc covid, vậy là như thói quen, cứ dăm bữa mình lại ghé blog anh một lần. chẳng hiểu sao, mình cứ có cảm giác bồn chồn lo lắng, như thể nếu không dõi theo… một ngày cái blog kia chẳng còn đăng bài mới nữa. mà như thế thì cuộc đời đáng buồn thật nhỉ? mấy câu chữ trên blog anh như nhắc nhớ mình, rằng sinh mạng thì mong manh quá đỗi, còn cô-vy kia, lại chỉ cách vài gang.
hôm nay blog của anh không cập nhật bài mới, vài hôm trước cũng thế. bài cuối cùng dừng ở ngày thứ hai mươi của tháng chín. thế là nỗi lo sợ lại vây chiếm lấy lòng mình. mỗi lúc một nặng nề. mình nhớ anh có insta, vậy là lăn tăn tìm nơi đó. instagram chẳng cập nhật. may, đọc được bài thơ đăng ở cái account clone mới cách đó hai ngày. mấy bài thơ kì lạ, đọc chẳng hiểu, nhưng lại gián tiếp nhắn nhủ rằng “tôi vẫn khoẻ. cảm ơn”.
vậy thôi mà thấy thật nhẹ lòng…
Tumblr media
3 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
Hướng dẫn tạo thói quen đọc sách
Tumblr media
Chào mọi người, suốt 3-4 năm vừa qua, có lẽ anh đã thay đổi rất nhiều từ một người hiền lành, tử tế trở thành một người có bề ngoài hiền lành, tử tế. Kinh nghiệm va chạm cũng nhiều hơn và không còn ngây thơ như hồi mới về nước nữa. Anh nghiệm ra, đúng như giáo sư Mad Moody nói, muốn đánh thắng được cái ác, phải học nghệ thuật hắc ám. Không có người anh hùng ngây thơ nào chiến thắng được siêu ác nhân dễ dàng cả. Cuộc chiến càng kéo dài thì họ càng giống nhau nhiều hơn. Đến cả Joker còn nói với Batman rằng “You complete me!”. Không có thiện sẽ chẳng có ác - bởi vì chẳng có gì để so sánh. Thực chất thiện và ác chỉ là 2 góc nhìn khác nhau. Cũng như vậy, đen và trắng chỉ khác nhau vì the absence or presence of light mà thôi.  
Dù em có tự cho mình là thiện hay ác, em vẫn cần phải nhìn xung quanh mình để chọn 1 điểm quan sát - 1 perspective hay 1 point of view. Từ đó mà em đánh giá được thế giới quan (world view) của mình. Nhưng những kẻ ngu dốt sẽ giống những con ếch ngồi đáy giếng, chỉ có thể nhìn thấy 1 viewpoint duy nhất mà không biết rằng có rất nhiều viewpoint khác. Làm sao để mở rộng viewpoint của mình? Làm sao để hình thành nên con mắt thứ ba và nhìn cuộc sống khách quan hơn? Em sẽ phải đọc, phải tìm hiểu, phải tự trau dồi kiến thức của mình thông qua nhiều luồng thông tin khác nhau trên nhiều kênh thông tin khác nhau. 
Ngày nay, các em có thể tự trau dồi kiến thức thông qua các kênh Youtube. Anh phải công nhận là nó rất hiệu quả bởi vì con người thích visual (hình) hơn là text (chữ). Các hình ảnh màu sắc đặc biệt hữu hiệu trong việc truyền đạt thông tin (các bạn đã đi làm hãy ghi nhớ điều này khi chuẩn bị báo cáo cho cấp trên). Tuy nhiên, có 1 hạn chế lớn về rào cản ngôn ngữ - các kênh thông tin bổ ích nhất trên Youtube thường là Tiếng Anh. Ít có kênh học tập nào bằng tiếng Việt (hoặc ít nhất là làm phụ đề tiếng Việt cho các bạn trên các video gốc bằng TA). 
Nhiều bạn cũng đang thử nghiệm với audio book, e-book, và các hình thức khác. Tuy nhiên, làm sao để trau dồi kiến thức nhanh nhất, đầy đủ nhất, thì câu trả lời vẫn là kết hợp nhiều hình thức lại với nhau. ĐỌC vẫn là một kỹ năng quan trọng nhất bởi vì khác với NGHE, nó là hình thức Chủ động thay vì thụ động tiếp nhận thông tin ấy. Biết đọc đúng cách, các em sẽ biết cách sàng lọc thông tin và tiếp thu thứ các em cần, loại bỏ những gì được coi là sai lệch và kém bổ ích. Chẳng hạn như nếu anh không làm trong ngành giải trí thì việc đọc các tin tức về ngôi sao, về sự chia tay, về việc họ mua xe gì, nhà lầu gì, hay nghỉ dưỡng ở đâu sẽ không mang lại kiến thức bổ ích nào cho anh cả. 
Nhiều bạn cũng chia sẻ với anh là khi bạn mới mua 1 quyển sách về, bạn đọc rất hăng hái đến gần trăm trang, có khi nửa quyển. Nhưng sau đó, bạn bỏ rơi nó. Bạn không còn hứng thú với việc cầm quyển sách ấy lên và kết thúc nó nữa. Chúc mừng bạn, bạn đã trở thành nạn nhân của procrastination - sự lười biếng, sự trì hoãn, sự bê tha của bản thân mình. Làm sao để thoát khỏi điều này?
Anh có một vài chia sẻ có thể có ích với các bạn như sau:
1. Việc đọc 1 cuốn sách 200-300 trang là vô cùng nặng nề. Đừng bắt ép bản thân mình phải hoàn thành nó sớm. Hãy nhớ, ngay bây giờ các em đang đọc các bản tin trên feed Facebook của mình chỉ có 300 chữ. Đọc 50 trang sách là gần 10.000 chữ rồi - nó vượt quá khả năng thông thường (daily) của chúng ta. Vì thế, hãy giới hạn số trang (và số từ) mà các em muốn hoàn thành mỗi ngày. Đó, chính là bài học đầu tiên: Đặt 1 mục tiêu khả thi. Thường thì anh chỉ đọc 10 đến 30 trang/ngày (thường thì anh chọn các cuốn sách có chia đề mục nhỏ và cố gắng đọc hết được 1 đoạn đề mục nhỏ đấy). 
2. Ước lượng thời gian đọc của mình để tính số thời gian bỏ ra đọc và sắp xếp thời gian trong ngày phục vụ việc đó. Ví dụ, anh là một người đọc chậm, anh không cố gắng đọc quá nhanh mà anh cần hiểu những gì đang chảy vào não mình thông qua 2 con mắt. Vì thế anh thường mất 2-3 phút để hiểu và đọc xong được một đoạn văn khoảng 1 trang. Tức là nếu đặt mục tiêu đọc 10 trang, anh phải chuẩn bị sẵn 20-30 phút dành cho nó. Và nếu như mỗi ngày đọc 30 phút, chúng ta sẽ có một quỹ thời gian trong ngày phù hợp, ví như anh chỉ đọc vào buổi trưa sau khi ăn cơm xong là từ 12h đến 13h. Anh không cố gắng đọc thêm vào buổi tối vì anh đã hoàn thành mục tiêu nhỏ của mình rồi. 
3. Tích tiểu thành đại - mỗi ngày một tí - nhưng quan trọng là đều đặn. Anh cố gắng để trong 1 tuần - 07 ngày thì đọc 03 ngày. Tại vì 2 lí do quan trọng, một là đọc liên tục 07 ngày em sẽ chán. Con người là loại sinh vật rất nhanh chán. Gặp người yêu 07 ngày liên tục cũng chán chứ đừng nói là đọc sách. Hai là không phải ngày nào anh cũng đi làm hoặc bị bắt buộc phải đọc sách như một nhiệm vụ. Chính thế, nếu em không bị ép buộc, em sẽ cảm thấy việc đó thoải mái hơn. Hãy đọc lại câu trên - anh chỉ ép mình đọc 03 ngày/tuần. Tức là đạt hơn mức đó là tuyệt vời, chỉ cần không ít hơn 03 ngày là được. 
4. Hãy tự lượng sức mình. Đừng bao giờ bắt đầu thiết lập thói quen đọc sách của mình với một cuốn sách 600 trang như quyển Lược sử loài người (Homo Sapiens). Hãy bắt đầu với một quyển sách mỏng hơn, khoảng 250 trang là đối đa, ví dụ ngay bây giờ anh đang “thư giãn” với quyển Tâm lí người An Nam sau khi hành hạ bản thân mình với quyển LSLN kéo dài suốt 03 tháng kia + 02 quyển khác của cùng tác giả suốt 04 tháng trước đó. Đúng thế, anh đã đọc liên tục 3 quyển của Yuval Noah Harris suốt từ Tết đến giờ, cả TA lẫn TV. Và việc chọn đề tài đọc cũng quan trọng không kém, em sẽ muốn bắt đầu với một đề tài xã hội đơn giản, ít kỹ thuật, ít thông tin hàn lâm và nhiều câu chuyện dẫn dắt hơn. Sau khi hoàn thành được khoảng 20 quyển sách, em có thể bắt đầu đọc LSLN - một quyển sách cực hay nhưng rất mất thời gian để đọc. 
5. Sự linh động là cần thiết xung quanh các nguyên tắc. Ví dụ như thế này, anh xác định rằng ở cơ quan, bàn làm việc của anh sẽ có từ 5-6 quyển sách với các đề tài khác nhau. Anh tự hứa với mình là mấy quyển đấy sẽ ở đó để phục vụ việc đọc tại cơ quan vào giờ nghỉ trưa. Còn 15 quyển khác đang chờ anh trên kệ sách ở nhà thì sẽ được đọc vào bất cứ lúc nào rảnh rỗi, thường là cuối tuần. Tức là anh có thể thay đổi sách - đang đọc quyển này thì có thể tạm quên nó đi và đọc một quyển khác vào một thời gian khác. Giống như em học song song các lớp học khác nhau vậy. Miễn là không được trộn lẫn thời gian đọc “độc quyền” của nhau. Ví dụ Quyển A đọc trưa T2-T6 tại quán cafe gần cơ quan. Quyển B chỉ đọc vào T7-CN tại 1 quán cafe sang chảnh đẹp đẽ khác đâu đó ở trung tâm thành phố. Quyển C chỉ đọc vào 23h-24h đêm trên giường ngủ… Lịch đọc phải rõ ràng và mục đích đọc cũng phải rõ ràng. Ví dụ những quyển có tiêu đề giật gân, bìa sách đẹp có thể đem lên cafe sang chảnh để lấy le với các cô gái đi qua chẳng hạn. Còn các quyển khô khan thì đem lên giường đọc trước khi ngủ để đảm bảo là chỉ 3 phút sau là ngáy o o rồi. 
6. Phải tìm thấy sự thoải mái khi đọc và tự mình thấy ổn với việc đó. Nhiều người rõ ràng là không ổn với việc đọc trên giường, hoặc đọc trên bàn. Có người thích đọc với cốc cafe ở bên (kể cả không đụng môi vào - và nó chỉ có giá trị trang trí về mặt tinh thần). Bất cứ hình thức, địa điểm, hay thời gian nào mà em thiết lập để đọc sách đều phải mang lại một mục đích duy nhất là em thực sự đọc được cái gì đó. Vì thế em có thể tự trang bị cho mình mấy cái bookmark đẹp đẹp, mua cái kẹp bìa sách (như anh là khi mua sách bìa cứng - hard cover - anh thường bỏ cái bìa giấy mỏng ra và cầm trực tiếp vào mặt bìa cứng để không lo mồ hôi tay làm bẩn cái bìa đẹp của nó), hoặc em thử nghiệm với thiết bị đọc mới. Anh đã từng đọc Kindle app trên máy tính bảng và điện thoại, anh cũng đã từng mua Kindle Paperwhite để thử đọc màn hình than, hoặc đọc trực tiếp online… Tất cả đều thua xa cái trải nghiệm trên sách giấy hết bởi vì lí do ở mục 7 bên dưới. Nhưng có thể sẽ có các bạn thích đọc e-book không giống anh bởi vì tính tiện lợi của nó. Đúng thế, tưởng tượng lên máy bay về quê mấy ngày chỉ mang 1 quyển sách mà lỡ đọc hết rồi thì không biết làm thế nào. E-book quả thực rất hay, chỉ là nó không phải dành cho anh. 
Và 7, em phải nhìn thấy được tiến độ (progress) của mình khi đọc quyển sách đó. Lí thuyết về động lực (motivation theory) trong các sách tâm lý đã chỉ ra rất rõ, con người chúng ta lấy động lực làm việc từ các tiến độ - bằng chứng cho việc là công sức bỏ vào đã được ghi nhận. Hãy nhìn vào các game mà em chơi, tại sao người ta lại tạo ra các Level và điểm Experience? Bởi vì mỗi phút em bỏ ra chơi game đó, một điểm (point) được tích lũy vào hồ sơ của em và nhân vật trong game của em đi xa hơn 1 bước. Nhưng đi về đâu? Rõ ràng trong thế giới game thì nó chả đi về đâu cả. Nhưng chúng ta tự thuyết phục mình rằng chỉ cần chơi thêm chút nữa thôi là lên level mới rồi - công sức sẽ được đền đáp! Thế đấy, em đang lao động trí óc để được giải thưởng là một sự “tiến lên” trong tưởng tượng. Vậy thì em cũng có thể lợi dụng nguyên lý này vào việc đọc sách, em có thể nhìn vào số trang sách em đọc được tích lũy dần lên (accumulate) hoặc nhìn vào số trang mà em còn phải làm được (remain) để kết thúc nó. To Finish - kết thúc - hoàn thành - chính là một động lực. Cá nhân anh thực hiện cả 2 việc đó. Anh thích nhìn vào số trang sách anh đang cầm trên tay, ý anh là THỰC SỰ cầm trên tay, đang ngày càng dày hơn. Rồi anh nhìn vào cái bookmark của anh nó đang nằm ở đâu giữa quyển sách, giống như nhìn cái kim đồng hồ chuẩn bị kết thúc một vòng lặp vậy. Cái tiến độ đấy mới là thứ thực sự làm anh phấn khích. 
Và anh tiếp tục đọc để còn cảm thấy mình có giá trị và có kiến thức. Chứ càng gặp các thầy cô tiến sĩ, giáo sư anh càng cảm thấy mình nhỏ bé, kém cỏi biết bao. Không biết bao giờ mới được học Tiến sĩ đây huhu. Bonus bài học cuối cùng, đừng bao giờ nhìn xuống, em hãy nhìn lên những người giỏi hơn mình và tự đặt mục tiêu cho mình phấn đấu. Nếu em nhìn xuống, hoặc nhìn xung quanh em sẽ chỉ thấy xung quanh mình toàn là nước ei. Phải nhìn lên trên bởi vì phía trên là bầu trời. 
453 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
[5] chuyện thường ngày,
1. mỗi ngày của mình bắt đầu vào chín giờ hai mươi lăm phút, sớm năm phút so với thời gian check-in theo quy định của công ty từ dạo work from home. đến mười một giờ, bàn giao mọi công việc cho tụi nhỏ thì sẽ đi ăn sáng, rồi lại chìm vào chuỗi họp hành. mình đùa trêu mọi người, đặc sản mùa này là "những cuộc họp", nào meet, nào team nối tiếp nhau. có hôm Nhilam nhìn vào máy mình vỏn vẹn bảy cuộc họp trong ngày, bèn reo lên, "sao hôm nay em họp ít vậy?". mà câu này hẳn được hiểu theo nghĩa đen, bởi ngay sau đó là giọng cảm thán rằng hôm nay họp tối mắt tối mũi. thứ hai, thứ năm nào cũng vậy...
2. work from home thì vui. tụi mình được thưởng hẳn hai (đến ba) tiếng extra cho mỗi ngày, vì bớt được đoạn đường chen chúc giữa dòng xe cộ đến công ty, và ngược lại. hẳn vì thế nên số lượng cuộc họp, buổi học, hay số lượng kiến thức phải dung nạp cũng tăng lên gấp vài lần. mà cũng đúng, đây là khoảng nghỉ, là trạm dừng (nhẹ) trước cuộc đua dài hơi sắp tới. ai lại chẳng muốn huých cái xác lề mề của bản thân (và người đối diện) lên một cái. nhu cầu phát triển bản thân trong vô thức bị đẩy lên nhiều chút, rồi nhiều chút, rồi nhiều chút. cho đến khi chạm cái điểm X mờ hồ trong không trung, hệt như bật thang vô định trong Soul, mình dừng lại và tự hỏi "bây giờ làm gì tiếp nhỉ?” hay “giờ nên đọc gì trước nhỉ?". nhiều thứ phải sắp xếp, vậy, là thành rối rennnnn.
3. nhỡ nhắc về Nhilam đoạn trên rồi nên tiếp tục gửi lời thăm hỏi của Nhilam ở cuối, về lời thề như bướm đậu chim bay của mình huhu,
Tumblr media
dù hôm nào cũng giao task cho đồng bọn là "TRUNG THU, QUYẾT XONG", "TRUNG THU, PHẢI XONG". dưng khum, vũ trụ Trung thu ấy... có lẽ nào lại buông tha ta dễ dàng như vậy =)))))))
2 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
[4] đáng buồn, và tàn nhẫn,
Tumblr media
vài hôm nay mình bất chợt thấy sợ khi phải lướt facebook, vì thể nào trong hàng loạt bài viết hiển thị đó, cũng có cơ số những câu chuyện, những góc nhìn về ‘mấy đứa nhỏ’.
với mình, đây hẳn là sự kiện đáng buồn (và tàn nhẫn). không chỉ đáng buồn bởi việc người ta có thể xuống tay với tụi nhỏ yếu thế hơn (dù là xét trên phương diện nhân đạo hay… ‘tài sản’), mà còn đáng buồn (và cũng thật tàn nhẫn) bởi lẽ, những người lạ mặt trên mạng lại tự cho mình cái quyền đi mạt sát, ‘xuống tay’ với những con người giờ trở nên yếu thế.
hệt như cuộc đối thoại với cậu bạn luật sư ở Rosaria năm ngoái. hai câu chuyện, ở hai đất nước, tại hai thời điểm. thế mà cách xử của người ta vẫn cứ y hệt vậy.
tự cho mình cái quyền được (thay trời) hành đạo, được quyền phán xét và trừng phạt người khác,
theo đúng cái cách mà họ từng quá đỗi khinh miệt.
2 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
[3] một ngày
- hôm qua của em có gì vui?
- cô H nấu món canh chua em yêu thích, là canh chua không cà chua. em được ăn bánh bạn chị T tặng. được nói chuyện với em của em. rồi được chị T tặng cho cái còi totoro nữa.
mấy niềm vui bé xíu xiu, vậy mà người lớn có dễ tìm được đâu.
4 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
[2] vui buồn hai-mươi-bốn tiếng,
hôm nay là một ngày nhiều sự kiện, đến mức, mình chẳng biết phải ghi nhớ đến ngày này như một ngày vui, hay một ngày buồn.
giả như xếp lớp dàn trải tất thảy sự kiện của ngày hôm nay, hẳn, mình sẽ vẫn dừng lại ở nỗi buồn. vì tất thảy niềm vui dồn hết vào ban sáng, đẩy tất thảy nỗi buồn xuất hiện sau 7 giờ tối. thế là, mấy thứ chóng vánh buổi sáng so ra lại thấy phần thua thiệt.
còn giả như cân đo đong đếm số lượng, và cả chất lượng, cứ nghĩ mà xem, thật nhiều niềm vui hân hoan trẻ con, so với hai nỗi buồn người lớn. nghĩ sao cũng thấy có lí... rồi, cũng chẳng biết phần thắng thuộc về phía nào.
niềm vui đầu tiên là được nghỉ chiều thứ Năm, được ra ngoài lòng vòng sau một chuỗi ngày dài lắm ở mãi trong nhà
niềm vui thứ hai là nhận được món quà ngọt ngào từ người bạn ‘thất lạc’
niềm vui thứ ba là nhận được mấy đơn hàng từ khắp mọi nơi: sociolla, shopee, lazada... và cả cái đơn váy vóc lụa là từ xeoxo chỉ mới đặt hàng được hai bữa
niềm vui thứ tư là thay một chiếc kính mới, chẳng biết có hợp với mình không, nhưng lại là cheap moment với một chị founder mình thích lắm trên IG
niềm vui thứ năm là được ghé nhà bạn, làm mấy mẩu chả giò giòn giòn, ngủ trưa một giấc dễ chịu (với cái đứa dạo này mất ngủ thì hẳn là dễ chịu)
niềm vui thứ sáu là được ghé công ty, tặng bé Vỹ tám mẩu chả giò mới cuốn, chào mấy 'người bạn thân' tự xưng sau đâu đó 4 tháng mới gặp lại
nỗi buồn đầu tiên là chiếc mail cảnh báo khách gửi: cảnh báo lần ba. chẳng cần biết lí do, chẳng cần biết mình - và các bạn đã cố gắng thế nào. chỉ cần mấy dòng chữ ấy thôi cũng đổ tất thảy thành 0
nỗi buồn tiếp theo là lạc mất đơn xeoxo. mình đã nói ở trên chưa nhỉ? rằng mình đã nghĩ rất lâu trước khi đặt mua nó...
nếu như dừng bài viết lại ở đây, hẳn sẽ tạo nên bầu không khí u ám trầm buồn như phim DC mất, nên, mình sẽ kể tiếp mấy chuyện nhẹ nhàng hơn một chút.
Tumblr media
niềm vui thứ bảy là được người bạn thân họ Đặng Thời khen lấy khen để trong lúc làm phỏng vấn về Producer "giống như một cứu tinh", "như một chỗ dựa tinh thần", "thấu hiểu", "tạo cảm giác yên tâm". khen mà muốn ngại luôn á chàiii
niềm vui thứ tám là được ngửi cái vị caramel mằn mặn, lại ngọt ngào từ mấy chiếc bánh được tặng. kiểu cảm giác dễ chịu khiến mình nhớ đến câu 'save the best for last' của một chị sếp khi trước
niềm vui thứ chín là bữa tối ngon lành dù phải đến tận mười hai giờ mình mới đụng vào đũa: cá chiên thì giòn, canh chua vừa miệng, có cả ly nước bí đao chẳng quá ngọt.
...
vậy đó, thế là tính đến cuối ngày vẫn dễ chịu. nên quyết định rắc ít 'cơm chó' cho cuộc đời như này... (à, thực ra là âm mưu mua đồ ăn đồ uống linh tinh lên công ty để diệu chè dưng tụi nhỏ toàn đòi mua đồ ăn sáng, uống lipton trà đen???)
Tumblr media Tumblr media
hết buồn rồi thì đi ngủ. có khi, nỗi buồn hôm nay đến mai sẽ như nàng tiến cá hóa bọt biển thì sao...
update 12:05 8/10/21
mình đã tìm được gói hàng rồi. tuyệt vời huhu khóc nức nở…
5 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
01.
vừa gọi xong BQL toà nhà, vừa nghe cái câu “em tháo xuống giúp anh nhé!” là y như rằng mình bay chóc ra ngoài, tháo phăng cái biển đỏ nằm thách thức ngoài cửa. hai mươi sáu ngày chẵn. cuối cùng cũng được đón cái “Tết” giữa năm mà người Saigon đã hân hoan ăn mừng được đâu đó cả tuần.
Tumblr media
thế giới bên ngoài giờ lạ lắm. hệt như cái quang cảnh đìu hiu của thành phố bị bỏ lại sau cuộc xâm chiếm của zombie. giả, có chạy xe bonbon ở quận 7 thì cũng chẳng mấy đông đúc (hay, là vì xa trung tâm nên thế nhỉ?). đôi khi, có chiếc xe máy xí xọn chạy kế nhau, đứa thì cố chạy cán chờ đèn đỏ đâu đó cả mét, đứa lại bối rối dừng ngay giữa đường chẳng rõ lí do… nhưng, cứ thử đặt mình là trẻ nhỏ lâu lắm mới thấy đèn đường xe cộ mới thấy, hoá ra mấy thứ phiền nhiễu kì quặc ấy, có khi lại trở nên bình dị, dễ chịu làm sao.
mà, hết cách ly thì làm gì nhỉ?
- ghé ngân hàng: check
- ăn một bữa ốc thiệt ngon: check
- đi siêu thị: check
- gặp tụi nhỏ ở công ty
- ghé nhà bạn chơi
- ăn một chiếc bánh ngonnnnnn
còn gì nữa nhỉ? hmm,
(đoạn này mai viết chứ mắt mình díp lại cả rồi)
happy new year!
3 notes · View notes
petitexam · 3 years
Text
00.
sáng nay mình vào lại tumblr, sau cú đánh úp toàn cầu của facebook, và, cũng sau rất nhiều ngày phủi bụi,
lâu lắm mới có người nhắn cho mình ở đây.
nhìn con số màu xanh thông báo hai mẩu tin nhắn tihin chẳng biết gửi đi từ lúc nào, mình chợt thấy bản thân như gốc cây già cỗi, ngoài mặt ra vẻ nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại rất đỗi reo vui. cảm giác như được quay về ngôi nhà cũ, ghé thăm mấy người bạn (già), và đọc lại mấy mẩu thư bỏ-quên.
sếp mình viết mấy câu dài lắm, đọc lúc hiểu lúc không,
"ở góc độ quảng cáo tại Việt Nam, do sự cố diễn ra trong đêm nên có-vẻ-như các nhãn hàng hoặc người kinh doanh trực tuyến không/chưa bị ảnh hưởng nhiều lắm. tuy nhiên, trong vai trò quản lý các social business/brand platform, cũng đã tới lúc cần có những kế hoạch khác, giảm bớt sự ảnh hưởng của Facebook trong việc giao tiếp và tương tác với người dùng trực tuyến.
xét lại thì, sự cố đôi khi lại là cơ hội để thực hiện một sự thay đổi mà bình thường chúng ta còn chần chừ."
mình dừng hẳn một lúc ở hai chữ cuối, chần chừ. rồi, lại nghĩ ngợi.
liệu có giống việc mình ngần ngại chia sẻ suy nghĩ ở một góc thế này, vì sợ nó chẳng chia sẻ được nhiều niềm vui, thay vào đó chỉ dám ghi vội mấy dòng status tủn mủn đùa giỡn như trẻ đang high hem nhỉ? ai muốn nghe chuyện vui buồn của một đứa nhỏ hai-mươi khum (àlôôôôô?)
hai dòng tin nhắn trên tumblr kéo mình về cái dự định chần chừ mãi từ 2019, 2020, rồi tận cuối 2021 "Xám không còn dùng tumblr nữa hả?". hai người bạn, tận hai đầu đất nước, chung một câu hỏi.
có khi, trở lại cũng tốt nhỉ?
à, quên nữa, chào mừng trở lại!
7 notes · View notes
petitexam · 4 years
Text
trải lòng với những vì sao,
nếu bạn có một ngày không vui, mọi thứ trên đời dường như đang chống lại bạn, điều phiền muộn tưởng chừng như chẳng thể vượt qua được, thì hãy thử mở trang web pixelthoughts xem sao,
https://www.pixelthoughts.co/
Tumblr media
cách thức sử dụng chiếc web này rất đơn giản: viết suy nghĩ tiêu cực của bạn lên một ngôi sao rồi ngắm nhìn chúng trôi đi, trở về với ngân hà. phiền muộn đó có thể là nỗi nhớ nhung, là cuộc cãi nhau vặt vãnh với bạn thân, chuyện cơm áo gạo tiền mùa covid, hay chỉ vài phút giây chới với yếu lòng. thế nhưng,
“Everything is okay. Your life is okay. Life is much grander than this thought.”
tâm tư tưởng như trĩu nặng như vì sao kia, trong 60s bỗng hoá thành cái chấm xíu xiu. rồi, chẳng thấy đâu nữa. trong chốc lát bỗng thấy lòng thanh thản. bởi,
vũ trụ này quả thực rộng lớn, hành tinh chúng ta chỉ bé tí teo, cả thành phố này, cả bạn, và cả phiền muộn kia, nó sẽ nhanh chóng biến mất thôi,
and life will go on...
123 notes · View notes
petitexam · 5 years
Link
2009, INFP - T
Chỉ số hướng nội vừa “lên kí”
Tumblr media
Bạn thuộc nhóm tính cách: ENFP: Người truyền cảm hứng Hướng ngoại (E) (56%) hơn Hướng nội (I) (44%) Trực giác (N) (67%) hơn Cảm giác (S) (33%) Tình cảm (F) (92%) hơn Lý trí (T) (8%) Linh hoạt (P) (100%) hơn Nguyên tắc (J) (0%) Về cơ bản thì bài trắc nghiệm này đúng gần hết với tính cách của mình. Thậm chí cái tên gọi cho nhóm tính cách cũng chính là cách một vài người nói về mình. Trông hay nhỉ? Ai có rỗi thì bỏ dăm bảy phút test chơi?
116 notes · View notes
petitexam · 5 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
The End of the F***ing World
7K notes · View notes
petitexam · 5 years
Video
495K notes · View notes
petitexam · 5 years
Text
- hem gì nhưng dạo này bận quá cancel hết mọi hoạt động trên đời. kể cả chuyến đi danang, ờ.
- rảnh quá nên có dụ yến vào chơi chung. hem biết anh hải biết chuyện có giết em không dưng hi vọng là không huhu. xem như em đang giúp anh thuyết phục yến mà,
- và cuối cùng là mình vừa yêu và cũng vừa ghét loài người. tất thảy.
- ghét cả tumblr vì đẻ ra cái text block kì quá, mệt quá. thôi bai,
11 notes · View notes
petitexam · 5 years
Text
lần đầu tiên chấp bút viết thay những trải nghiệm của ai đó. dù có nhiều trăn trở, thảng thốt, tuyệt vọng khi phải cắt 4xxx chữ về 1500 chữ, khi phải làm việc với chị sếp cũ aka tác giả, muốn đấu tranh vì chị dưng mà “chị ơi, cái này đăng tạp chí, viết vậy sở hổng duyệt đâu” hay “chị có muốn đổi cái này thành cái kia hay không blah blah”. thiệt ra cũng còn sửa nhiều, đặc biệt là bài viết không ở mức quá hoàn hảo. chỉ là khi thấy các con chữ xếp ngay ngắn theo từng đoạn, nhìn được mạch văn chỉnh chu kết nối, mình cảm thấy rất hạnh phúc. một phần nào đó là thanh thản vì “trời ơi, sao mình nhận cái quễ này vậy, mình có kinh nghiệm đâu”. được chị M khen vì em viết ổn quá chứ, hay mặc dù thiếu nhiều lắm nhưng em cố gắng hết sức rồi (4000 xuống 1500).
10 ngày kể từ lúc nhận job và hoàn thiện, hóng hớt đi ăn ké được hai lần, nghe đoạn ghi âm được nửa lần, đọc cả bài 4000 chữ. có cảm giác như chính mình đang trải nghiệm về chuyến đi đó vậy. cũng “hiểu” được chút nỗi lòng của chị biên tập xinh đẹp nhất hành tinh aka chị Lé. hiểu rằng đòi bài thiệt mệch mọi, khó khăn đến thế nào nhất là người ta cứ “ứ ứ” deadline hoài. cũng hiểu việc cắt gọt gian khổ ra sao dù thi thoảng đọc báo mình cứ lèm bèm vì câu gì cụt quá dị. ngoài ra, cũng ngưỡng mộ người chị M vì có khả năng sửa cái dàn bài 1000 chữ của mình thành 4xxx chữ. trong khi chị còn không phân biệt được trính tã, viết câu cú thiệt là lủng củng, văn viết thì như thể đang nói cười với đứa bạn thân tình. thiệt ra vụ này mình cũng bị, vô tư đi. mình thậm chí còn nói với chị giữ lại bản draft của chị, vì nghe đâu sau này còn tự xuất bản cuốn sách. “em có sửa trên bản đó chưa” “dạ hông, bảo toàn bản gốc mà chị”.
à, 3 niềm vui hoặc không vui be bé hôm nay:
- được chị sếp cũ cho hết tiền nhuận bút bài đó. chớp chớp mắt. nghĩa là cả phần ảnh luôn đóoo.
- mua laptop mới, lần đầu tiên tự mua thứ xa xỉ như vậy huhu, và, TỰ MUA.
- cuối cùng là... à mai nói chuyện với người lớn đã.
mình yêu mình. coi bộ lần này sinh nhật hơi lớn rồi.
8 notes · View notes
petitexam · 5 years
Text
hôm nay có gì nhỉ?
một ngày nghỉ suýt trọn vẹn.
mình bỏ dở một event gì đó, ôm điện thoại nói chuyện với một người chưa từng gặp mặt ở cách 15 giờ đồng hồ.
dọn dẹp hộp giấy tờ đem về từ công ty, ngổn ngang kỉ niệm, nhặt được lá thư nên gởi đi từ lâu. hí hoáy viết lại lá thư mới, thay cho sự lãng quên ngớ ngẩn kia.
đọc hết những comment, à không, là phần lớn comment về scandal đang nổi ầm ầm bên hàn quốc. chẳng buồn, chẳng vui, chỉ thấy ngưỡng mộ. ngưỡng mộ ai đó vì có người tin tưởng/yêu thương họ hết mực. ngưỡng mộ cả những người có nhiều lòng tin như thế cho loài người. “thì người ta vẫn tin anh người ta vô tội” - mình nói với giọng giễu cợt, nhưng sâu bên trong vẫn ngưỡng mộ vô ngần.
hôm nay có món tôm thiệt tươi mình đem về từ phước hải lần trước, có con tôm tít lột được nửa chừng đã đem bỏ vì “giống gián quá, đáng sợ quá”, có món cá hồi áp chảo mà mình biết chắc nếu được người khác nấu sẽ ngon gấp nhiều lần. mà hình như, mình đã ăn cá hồi được 2 tháng liên tiếp rồi. một ngày luôn bắt đầu bằng món cá hồi và kết thúc bằng món canh chua.
hôm nay còn là lúc mình hoài cổ. lướt tumblr vài người. chợt nhận ra họ từ lâu chẳng còn ở đó nữa rồi. nhưng, nơi đâu chẳng chứa vài sự li biệt nhỉ? giống như mình. nghĩ lại vài chuyện trước đây làm thật tệ. nhưng thời gian thì, cứ trôi thôi.
và, mình sắp nghỉ việc. sớm thôi.
đến cuối cũng chẳng nhận ra vì sao hôm nay lại là ngày nghỉ suýt hoàn hảo. có ai biết không nhỉ?
15 notes · View notes