Tumgik
redhaanvi · 5 years
Text
Chúng ta đều có gia đình nhưng luôn có cảm giác chưa trọn vẹn. Đều phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ và chững chạc, trong khi bản thân yếu đuối và cần đc yêu thương nhiều hơn nữa.
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Nếu không làm thì thôi, đã làm thì việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn.
Ngày hôm nay nếu em dễ dãi với bản thân, không nghiêm khắc với chính mình, em sẽ mất đi thêm một ngày tuổi trẻ, lãng phí thêm 24h quý giá mà em sẽ không bao giờ có lại được nó vào ngày mai.
Đừng để mọi việc rơi vào "sự đã rồi".
Đừng để bản thân rơi vào thế bị động.
Đừng khiến bản thân trở nên bối rối và bất lực với những gì xảy đến với mình.
Can đảm lên.
Mạnh mẽ lên.
Thứ khiến em bị kìm hãm không phải là thế giới ngoài kia mà là nỗi sợ hãi cố hữu đang ngự trị trong tim em. Em sợ cái gì, cái đó sẽ đánh bại em hoặc giết chết em cho dù nó không có gì nguy hiểm.
Hãy bước tới đi, đừng sợ hãi
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Sài Gòn mùa này nóng nực bực bội quá.
Là những sáng uể oải dứt không nổi cái giường, chạy xe đi làm mà hai con mắt mờ nhoè, đầu óc quay cuồng, rỗng tuếch. Chỉ ước phía trước mặt là cái giường, dừng xe lại, nhảy lên rồi cứ thế mà ngủ. Kệ đời.
Là cứ mỗi lần trong người thấy khó chịu, th kéo theo đó việc gì cũng làm không xong, đổ chén đổ dĩa hết.
Là mỗi chiều đi làm về, chạy xe mà lòng buồn hiu hắt. Lê lết mãi mới lên đến phòng, cả người rụng rời như thể vừa đi hết một vòng thế giới. Phòng thì vắng que, chỉ có mình với "thằng con trai" ngủ tối ngày (dạo này mệt quá, chẳng giỡn với con, về nhìn nó nằm mà thấy thương, nhưng bất lực). Chẳng có ai giành móc đồ và sào phơi đồ với mình, quần áo dơ để tới hai ba ngày chưa thèm giặt, nhìn chậu đồ đầy lên mỗi ngày mà ngán ngẩm. Chặc lưỡi:"thôi để mai", xong ăn uống qua loa rồi leo lên giường. Trằn trọc đủ thứ chuyện rồi lặng lẽ trôi vào giấc ngủ. Ngủ cũng mệt mỏi, mộng mị nữa.Lại quay ra tủi thân, ước gì bây giờ ở nhà, sẽ khẽ nói với mẹ:"Mẹ giặt cho con bộ quần áo nhé, con buồn ngủ quá".
Đúng là càng lớn càng già đi. Chuyện gì cũng lo, mà lo không nổi. Mới hôm qua thôi gọi điện về nhà, tự tin nói với bố:”Bố cứ yên tâm, con lớn rồi, bố không cần lo cho con”. Bố chỉ trả lời:”Làm sao không lo được”. Nghe xong mới thấy mình ngốc, bao nhiêu năm qua, mình đã làm được cái gì ra hồn đâu. Mình đi cả năm, về nhà một cái là để bố mẹ lo lắng. Có cái chứng minh thư cũng làm mất, tự mình làm có gì ra hồn, thế là lại bố phải lên tiếng gửi gắm người nọ người kia. Đặt có cái vé xe vào lại Sài Gòn, cũng lại bố phải lên tiếng, thì mình mới dễ dàng có được một chỗ ngồi đẹp. Gặp rắc rối mới biết, cho dù mình có lớn đến đâu, cho dù mình có giỏi giang thế nào, cũng chẳng thể nào bằng được bao nhiêu năm cha mẹ mình sống và nuôi nấng mình, dù chỉ là cuộc sống của kẻ làm nông, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, vất vả không để đâu cho hết. Bố thì luôn tôn trọng hầu hết mọi quyết định của mình, không đặt lên vai mình bất kỳ áp lực nào, thỉnh thoảng bố bảo: “Cố lên con ạ”. Chỉ có mình nặng gánh trách nhiệm, thương bố mẹ, thương em đến xót xa, mà chưa làm được gì cả. 
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Đường một chiều
Chỉ bên nhau vỏn vẹn vài ngày nhưng thời gian đó mình được sống trong tình yêu thật sự, được nâng niu, trân trọng, được thấu hiểu. 
Bây giờ mỗi lần nhớ lại, cảm xúc lẫn lộn, vừa buồn vừa vui, vừa hạnh phúc vừa hẫng hụt.
Anh bây giờ ra sao?
Anh, có còn nhớ đến một người mà anh từng yêu?
Tự nhiên thấy buồn dài..
https://nhac.vn/duong-mot-chieu-huynh-tu-so3yLBB
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
"Giữ lời hứa với người khác thì dễ nhưng giữ lời hứa với bản thân mình thì lại rất khó"
Tumblr media
- from mine
0 notes
redhaanvi · 6 years
Photo
Tumblr media
Mình nhất định làm được. Mình nhất định đặt chân đến những nơi được coi là hoa lệ của thế giới, cùng gia đình của mình. Nụ cười hạnh phúc và tự hào của bố mẹ là một trong những hạnh phúc cả đời của mình.
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Bắt đầu ngày mới như thế nào?
Mình sẽ đi ngủ sớm.
Sẽ tắt laptop, điện thoại và đọc sách trước khi đi ngủ.
Sáng sẽ dậy sớm để lên danh sách công việc của cả một ngày, tập thể dục và sau đó là chuẩn bị đồ ăn trưa đem đến công ty.
Mỗi ngày mình sẽ cố gắng nói yêu bản thân, yêu cuộc sống của mình. Mình sẽ cố gắng luôn nghĩ đến những điều tích cực và mục tiêu của mình.
Mình tin là mình làm được.
Mình tin ở mình và mình chắc chắn thành công.
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Sài Gòn mưa rơi
Có những người bước qua cuộc đời ta với vai trò duy nhất là làm đau ta bằng hàng tá điều ngọt ngào. Phải chăng kiếp trước ta đã làm khổ người, nên kiếp này phải trả giá cho những tàn nhẫn ấy?
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Những nỗi sợ hãi của con người (kì 1)
Mỗi sự việc xảy ra trong cuộc đời chúng ta, dù là thuận lợi hay khó khăn, thử thách, cũng đều là những điều buộc phải xảy ra. Chẳng có gì là vô nghĩa cả.
An Vi là một cô gái khá cứng rắn trong cuộc sống, nhưng lại vô cùng sợ chạy xe ngoài đường. Cô mắc chứng “mù đường” nặng, trí nhớ về các con đường ở Sài Gòn tệ đến mức, cùng một con đường ấy, thiếu điều tròn con số một trăm đi qua đi lại thì cô mới nhớ nổi, dù người khác chỉ đi một, hai lần là nhớ. Cô bị ám ảnh bởi hình ảnh những vụ tai nạn giao thông: máu me, đau đớn, kêu khóc. Đang đi trên đường mà chỉ cần thấy tai nạn là cô sẽ hoảng sợ và phân tâm. Nhiều lúc Vi đùa với tôi: “Tao thấy tao chẳng khác gì đàn ông, sợ mỗi chạy xe. Tao phấn đấu vượt qua nó nữa là tao thành nam chính tuyệt vời trong cuộc đời tao rồi”. 
Vi nói vậy thôi, chứ vượt qua nỗi sợ ấy đâu phải nói là làm được ngay. Chính xác là cần một cái gì đó đủ lớn để “ép” cô ấy vượt qua những ám ảnh. Và đúng thật. Công việc của Vi đòi hỏi Vi phải đi lại bằng xe máy, dù không thường xuyên nhưng có lúc rất cần. Vi làm trong công ty của anh chị. Một ngày “đẹp trời”, chị gái nhắn tin cho Vi nói ngày mai hãy qua nhà lấy xe chạy đi làm cho tiện, vì nhà cũng dư một chiếc xe không dùng tới. 23 tuổi, Vi đâu thể nói rằng em sợ chạy xe, em mù đường, em không chạy được đâu. Vi đang cố gắng trở thành một người độc lập và không ngại khó, ngại khổ. Hơn nữa anh chị đều là những người đã giúp đỡ Vi rất nhiều, Vi không thể nói rằng mình sợ cái này sợ cái nọ để lại khiến anh chị bận lòng hay thất vọng. Nhưng vì lo lắng, nên Vi lấy lý do bận chưa qua lấy xe được để “tự chuẩn bị tinh thần” mất mấy ngày. Rồi việc gì đến cũng phải đến, cô nhận xe và buộc phải một mình tự chạy quãng đường hơn hai chục cây số đi làm.
Ban đầu cô thực sự rất lo lắng và sợ hãi. Nhưng chỉ sau lần đầu tiên chạy xe khá ổn, cô tự tin hơn vào bản thân mình. Cô nói với tôi: “Tao không thể tin là tao đã làm được. Tao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chạy xe máy từ KTX đến trường đi học một mình chứ đừng nói chạy mấy chục cây số như thế, đi qua mấy con đường nào khói bụi, kẹt xe, xe to, xe nhỏ đủ các loại như ma trận. Mà tao chạy ngon lành, không run rẩy sợ hãi hay hoảng loạn. Mỗi lần chạy đến nơi an toàn, tao lại tưởng tao đang mơ. Đúng là cái gì không giết chết được mình thì sẽ làm mình mạnh mẽ hơn. Tao từng nghĩ là cuộc đời tao sẽ chẳng bao giờ có thể chạy xe được mất. Tao sẽ phấn đấu học lái xe bốn bánh nữa cho oách”.
Chạy xe máy đi làm, tốn xăng nên tốn tiền hơn, mệt hơn là đi xe bus đi làm. Thế nhưng nhờ thế mà Vi mới có thể vượt qua được nỗi sợ hãi vô hình của mình để tự tin hơn vào bản thân, bên cạnh đó, cô cũng có thể hiểu hơn về Sài Gòn qua mỗi lần lang thang. Đâu có gì là vô nghĩa, phải không?
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Photo
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Photo
Tumblr media
Sài Gòn đến mùa mưa rồi. Mùa mưa năm nay em vẫn lại một mình, với những khó khăn gấp nhiều lần mùa trước, những nỗi đau xé lòng gấp bội. Nhưng em cũng mạnh mẽ hơn nhiều và có những mục tiêu tuyệt vời hơn.
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Học tiếng Trung, làm sao cho đúng?
Dạo này, mình thấy khá nhiều bạn học tiếng Trung. Thật ra theo cá nhân mình, tiếng Trung rất đáng học, học tiếng Trung sẽ hiểu rõ tiếng Việt hơn rất nhiều (vì toàn từ Hán Việt) và ngữ pháp thì giống đến 70%, có những câu tiếng Việt mình như thế nào thì tiếng Trung cũng y chang như vậy, chẳng sai đi một từ nào luôn.
1. Tài liệu học: mình nên bắt đầu học với bộ giáo trình 6 cuốn kèm theo 3 cuốn giáo trình nghe nói và 3 cuốn giáo trình đọc hiểu. 
2.  Cần chuẩn bị: Vở ô li để tập viết, bút chì, tẩy và một cuốn vở để làm bài tập. 
3. Cách học: Mình nói sơ qua nhé!
Làm ơn đừng bắt đầu bằng các bộ thủ, bạn sẽ quên ngay nếu không dùng đến. Nó không giống tiếng Nhật là học hai bảng chữ cái và đống Kanji khó nhằn đâu. Bạn cứ học dần dần, khi có một lượng từ vừa đủ thì mới bắt đầu học bộ thủ, như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc nhớ từ mới.
Vậy bắt đầu từ đâu?
Chúng ta nên bắt đầu từ cuốn giáo trình số 1, luyện viết từ những nét đơn giản nhất tới những chữ cơ bản trong giáo trình. Cách tiếp thu dần dần sẽ giúp các bạn thích thú hơn hẳn so với nhồi nhét đống bộ thủ khó nuốt đấy mà chật vật mãi không thuộc nữa chứ.
Vậy cần đặc biệt nhớ gì?
Các bạn cần đặc biệt nhớ 7 quy tắc viết tiếng Trung, sau này viết nhiều thì tự nhiên sẽ biết viết hết tất cả các từ. Còn nếu không nhớ, thường gọi là viết “trái cựa”, như vậy khi viết nhiều, bạn sẽ viết chậm mà chữ sẽ cứng hơn. Phía cuối bài, thường có hướng dẫn viết một số từ khó, nhưng không phải tất cả nên cần nhớ rõ 7 quy tắc này:
- Ngang trước sổ sau : 十 → 一 十
- Phẩy trước mác sau : 八 → 丿 八
- Trên trước dưới sau : 二 → 一 二
- Trái trước phải sau : 你 → 亻 尔
- Ngoài trước trong sau : 月 → 丿 月
- Vào trước đóng sau : 国 → 丨 冂 国
- Giữa trước hai bên sau : 小 → 小
Học mỗi bài trong giáo trình ra sao?
Quy trình thông thường sẽ là đọc từ mới, sau đó đọc bài khóa, học thuộc bài khóa, tóm tắt lại bài khóa và cuối cùng là làm bài tập để nhớ ngữ pháp và từ vựng hơn.
Còn mình thì thường đọc sơ qua từ mới, đọc qua bài khóa, sau đó làm bài tập, cuối cùng mới quay lại học thuộc bài khóa và tóm tắt bài khóa. Như vậy sẽ giúp các bạn nhớ từ, ngữ pháp đồng thời còn luyện nói nữa.
Song song bên cạnh cuốn giáo trình, hãy nhớ nghe và đọc. Sách đọc và nghe được soạn theo nội dung của các bài khóa trong giáo trình nên các bạn hoàn toàn an tâm.
Học kiểu gì cho giỏi?
Viết nhiều, Đọc nhiều, Nghe nhiều, Nói nhiều.
Viết nhiều thì tay sẽ mềm ra, nét chữ sẽ đẹp hơn.
Đọc nhiều thì sẽ giúp ích ngữ pháp và từ vựng nhiều hơn.
Nghe nhiều: tất nhiên là tốt nhưng đừng nghe chơi. Lúc nghe nên để tâm một chút. Lắng nghe xem mình có biết từ này hay không, từ này nghe có quen tai hay không rồi nghe đi nghe lại. Hồi ôn thi HSK vì nhà dùng 3G nên tớ hay nghe radio, hồi đó thường nghe 北京故事 radio, nghe nhạc rồi cố gắng tìm lời bằng tiếng Trung, sau đó ngồi đọc hoặc thích thì chép lại lời, như vậy tăng ngữ pháp lắm.
Nói nhiều: Nếu phải tự học một mình thì chỉ có cách: bạn bắt chước y như trong file nghe, sau đó đọc và ghi âm lại. Sau đó tự chính mình nghe lại, nếu thấy chưa chuẩn thì cứ luyện đi luyện lại. Đó là cách duy nhất nếu bạn tự học một mình. (Mình áp dụng phương pháp này với cả luyện tiếng Anh)
Thêm vào đó, học tiếng Trung thì nên lưu ý từ Hán Việt (có nghĩa Hán Việt trong sách), như vậy sẽ giúp bạn ghép từ rất nhanh. 
Vậy nên dành bao nhiêu thời gian mỗi ngày thì đủ?
Câu trả lời là càng nhiều càng tốt. Đừng tin cái gì mà cấp tốc mà thông thạo trong 6 tháng hay kiểu gì đại loại đó. Điều này mình học được từ bạn mình và cảm thấy khá đúng. Phải dành thời gian và nỗ lực đủ thì mới đạt được điều mình mong muốn. Đừng mong thứ gì rơi từ trên trời xuống vì tất cả chúng nó đều là phân chim và rác. 
Tập viết mỗi ngày và dành ra ít nhất 1 tiếng. Khi mình bắt đầu học tiếng Trung, mình luôn mang theo bút chì, tẩy, gọt và vở luyện viết theo mọi lúc mọi nơi. Bất cứ khi nào rảnh, mình đều lôi nó ra viết. 
Hi vọng kinh nghiệm nho nhỏ của mình có thể giúp ích các bạn. 
2K notes · View notes
redhaanvi · 6 years
Text
Em lại đang bắt đầu quen dần với cô đơn và những khoảng trống không anh không thể lấp đầy. Anh đang ở đâu? Sao anh nỡ quên hết bao câu hứa hẹn. Lời anh nói sẽ không bao giờ bỏ em một mình, em vẫn cố chấp tin. Tại sao anh lại đến cùng với bao nhiêu điều đẹp đẽ và rồi đột ngột biến mất chỉ để lại những tổn thương và đớn đau? Anh tàn nhẫn với em. Em biết phải làm sao? Mỗi ngày em đều phải tự nhủ: mình chết rồi, để bớt nghĩ đến anh, để bớt nhớ thương anh, để bớt đau. Em thực sự rất tuyệt vọng và bất lực. Chẳng thể tìm ra anh, chẳng thể thấy được anh.
Rốt cuộc anh làm gì? Anh, có yêu em không?
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Phụ nữ, mục tiêu sống không có gì khác ngoài có trí tuệ, xinh đẹp rạng rỡ, luôn vui vẻ và đủ khả năng mua mọi thứ hay đi đến mọi nơi bằng tiền của mình.
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Photo
Tumblr media
Come on! Plz calling me now.
0 notes
redhaanvi · 6 years
Text
Cậu xứng đáng được yêu thương bởi một người thật lòng với cậu. Chứ không phải một người lúc cậu cần cũng nhất định không chịu xuất hiện và để cậu phải khóc mỗi ngày.
Tỉnh lại đi đồ ngốc. Đàn ông trên đời này chỉ toàn là một lũ người đầy dối trá và vô tình vô nghĩa thôi. Cậu đã bị giết mấy lần rồi, cậu đã chết rồi. Làm ơn, ngưng ngay đi.
Tumblr media
0 notes
redhaanvi · 6 years
Photo
Tumblr media
Mỗi ngày qua đi, cậu lại thất vọng thêm một chút, chấp nhận từng ít một, đau thêm một ít và cũng mạnh mẽ thêm nhiều. Cậu là một chiến binh, cậu chiến đấu cho trái tim ấm áp của mình. Yêu cậu, cô gái xứng đáng được yêu thương.
0 notes