Tumgik
imhimarigigi · 8 months
Text
Score release day
Điểm mình như c*t, y như sem vừa rồi của mình. Tất cả đều tập trung vào rất nhiều lỗ hỏng, cái mà mình thấy yếu từ đầu sém, cho tới bài cuối sem nó vẫn không được đánh giá tốt. Sem vừa rồi mình tự nhận xét là một sem thất bại não nề đối với mình: (1) mình không phát triển thêm được gì mới, (2) mình chủ quan và dựa dẫm vào external force hơn phát triển bản thân. Mình đặc biệt nhận thấy rõ cái thứ 2.
Nhận điểm thấp buồn là cái chắc r, nhưng mà ngồi ngâm nghĩ một hồi, mình mới thấy, khóc than, bào sức tới mức nào, đã không đúng hướng thì cũng sai đường nốt. Nhìn lại 1 sem trước, mình tất nhiên vẫn đi học đầy đủ, mình hiểu theory vanh vách. Nhưng mà mình phụ thuộc vào Bing để tạo câu trả lời cho bài mình, đặt nhiều câu hỏi mà mình không trả lời được câu nào hết, chung quy lại toàn bộ quá trình làm bài mình thấy như mình đang make meaning cho data của mình, không phải "phân tích".
I have the same problems with everyone, but be the only one that stucks. Cái này là cảm giác chủ quan mình có từ việc cho rằng ai cũng có problems giống mình thì mình đang on-track rùi hen. Ở đây mình base toàn bộ chất lượng bài của mình lên những "tín hiệu xung quanh" hơn là thành thật với cảm quan bài mình lúc đó là như c*t. Cũng vì mình tự huyễn hoặc bản thân nên mới đâm đầu dô lối mù.
Và cái cùng, chắc cũng là cái T ghét thừa nhận nhất, là T ngủ phân tích quá, có bài xong T phải tự hỏi vậy analytic là ý gì đây, dựa vào cái gì mà sao T làm hoài không được. Nhưng rồi nghĩ lại, nó cũng bắt nguồn từ cái sự lơ là cho việc học của T trong sem này và thiếu tạp trung. Nó thể hiện ngay chính trong bài T, thiếu liên kết, dài dòng, đầy mô tả. Vậy thì sao? Thì T cần hiểu là T đang đọc cài gì, để làm gì, rồi làm như thế nào thay vì "ahhhh cái này ra là như vậy, hay qué được đó".
0 notes
imhimarigigi · 8 months
Text
T hiểu tại sao người ta kêu đi học thạc sĩ để chạy trốn cuộc đời rồi:>>
0 notes
imhimarigigi · 8 months
Text
Existential crisis would happen any time I believe, I think that my goal sudden suppose for the sake of future, it's so vô thường. I suppose to think every period, ages on my timeline, it all has pains, struggles, or most desperate as I believe...mental thought.
Well...I used to believe anyone with the ability of philosophícal thinking, who have a deep-level of sympathy, thoughts with many hands-on experience, is the so call top-tier. They suffers so much they probably has it paid off right? But the more i obsserve, I just can come to one thing: at the end, we suffers for the sake of living, it's all a part of it, so nghiệt nghã vãi khi phải nói, mỗi lần gặp khó khăn, việc nhẹ nhàng nhất là nghĩ mình vừa trả báo cho đời, rồi cứ dị nhẹ nhàng đi tiếp.
Từ lúc đại học, chuyện người khác làm được và T làm không được, nó luôn ở đó, trong t, ở mọi mặt. Có hoạch định, có chí hướng, có ý chí nhưng mà thật, tất cả sẽ chẳng là gì, khi T không tin vào T, T không tin vào mình.
Nói thì nghe lọt tai ha, đôi lúc T cũng thấy những thứ mình viết nó lạc quan trống rỗng, nên take cautions nhé!
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
Nay đi kí hợp đồng xong, t mới ngớ cái người ra.
T còn non, còn khờ quá bây ơi. Trông chốc lát mà T đã thấy cái struggle của việc T làm bài thật sự không là gì với những struggle potential khác trong đời.
1 buổi kí hợp đồng mà để T phải suy nghĩ nhiều quá bây, T vừa biết ơn gia đình hiền hâu, support và nhẹ nhàng với T, và T cũng vừa thấy phần nào sự struggle cực lớn của đời.
Ngơ ngơ là pye pye thật
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
Sao cái ngành này nó ghê quá tụi ơi.
T không những sợ sau này kiếm việc T còn khó, nói chi dựt học bổng đây hả tụi. Cứ như này chắc T không thiết cố gắng nữa mất.
T thích được khen, và khi người khen không phải là T, T vô cùng khó chịu
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
Vũ trụ đang gửi t cái j dị😭😭😭
Tumblr media
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
Tumblr media
bằng cách nào mà cô truyền cảm hứng cho T quá tụi ơi, T nhớ hồi học cô quá😭😭😭
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
Tuyển tập các câu nói T dành cho bản thân khi chạy deadline lần này
Không ai cứu được m đâu.
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
chỉ có một mình tao mới cứu tao được thôi, nên có khó khăn cỡ nào tao cũng phải hiểu được bài, tao cũng phải làm được bài tao mới chịu
chỉ có tao mới cứu tao thôi
0 notes
imhimarigigi · 9 months
Text
DỊ ĐÓ
Bây ơi, T chưa bao giờ cảm thấy cái sự mặc định của cuộc đời này đến vậy hết, khi mà T nhận ra cho dù định kiến của T về một người có như thế nào, thì đời họ vẫn vậy, rồi tới khúc này T mới hỏi lại T, vậy T thì sao? Đó bây thấy không, T vẫn nghĩ là cuộc đời như công thức, chỉ là hình thức nó khác. T không biết được sự thật cho chính T
Hôm nay, T consult, mà T cảm thấy T mắc cỡ, T xấu hổ vì T thấy bài T quá dở, quá hẹp, nó không làm T vui. T buồn, T rầu, T sầu thêm nhiều khi T bắt đầu nhìn theo tiêu chuẩn kép, ràng t phải như ABC, thì T mới được.
T để nỗi buồn chiếm lấy T, T không còn muốn làm bài, T đi coi Như Ý. Để rồi cuối ngày, T thờ thẫn nhìn bản thân, hỏi tại sao T lại để bản thân như thế nay?
T nhận ra T chẳng thế "ăn cắp" hoặc "bắt chước" bất cứ ai để có cái T đạt được hết bây ơi. Ở đây T nói thật lòng, dưới góc độ khi T thấy đường rộng mở sự nghiệp với T, là lựa chọn hẹp, cuối cùng của bạn T - người mà T cảm thấy phải hỏi "tại sao như vậy là đủ? Tại sao mình dốc hết sức để được cái bare minium về mặt COCC đó?" và đó, đó mới là cái lúc T thẫn thờ về sự mặc định của cuộc đời.
T thẫn thờ nhìn bài, T thẫn thờ nhìn T, đó giờ T luôn, somehow mang trong mình một chấp niệm về nhưng thứ T mong muốn, nhưng T chưa bao giờ hỏi bản thân T muốn để làm gì.
T nói chuyện với một bạn - người mà T từng mất kiên nhẫn khi làm việc cùng, người mà chính T thấy bản thân T trong đó. T thấy bạn cũng struggle như T, bạn cũng kẹt, thậm chí kẹt hơn T. T thấy bạn cố gắng, T thấy bạn bỏ công sức, lúc đó T mới thấy, T thấy muốn khóc đó bây. T thấy trời, trời, T hạn hẹp quá.
T nhận ra đó bây, công sức, đằng nào cũng bỏ ra nhiều, nhưng bỏ ở đâu, tại sao. Nó là chuyện khác.
Cộng hưởng những chuyện trên, thêm việc nay T test lại mbti ra INTP ( trc T là ENFP), một con người mà T không hề cảm thấy vui, related, T vẫn thấy T nhát, T yếu đuối quá tụi ơi.
0 notes
imhimarigigi · 10 months
Text
After some certain day...
Went there, went here, home is somehow for me, not just a healing, slowing place, but also a reminder of who i am, of what i am capable of. After days and days exhausted to pressure on myself, I would never think home could bring me back to the ground with such small things.
The early prepared breakfast, the gentle caring service from my sis, and a small date with my old friend,... all makes me have more faith in myself, faith in what i'm capable of
1 note · View note
imhimarigigi · 10 months
Text
Duma tức điên người, chưa bao giờ T lost trong bài đến dị.
Là qua PR research còn gớm lost hơn đó hả, má nghĩ mà thấy sợ.
má ơi T mệt mà T mắc ói luôn á, má ơi,
0 notes
imhimarigigi · 10 months
Text
The main things now is i should stop define whether one's action/ belief is right or wrong, it is now what's my stand
Chả có ai là xấu, mà cũng chả có ai là tốt, bản thân mình cũng vậy, so by that, whether they saying bullshit things of others, will i do exactly the same like they do, exposing and seeing others action as a threat? I have my own answers to that. But are they bad? Like i said before, i would love not to think they are bad, it's just prove nothing, even makes me feel more contradicted.
Now it's not about whether whose right or wrong, but for me, would i dare to not thinking about these judgement?
That's always been the hidden message, it's never because of them, it's about you. Whether you accept your own beliefs and ideologies to stand still. What are you trying to prove?
We don't have to imagine we're more intelligent, powerful, blah blah to prove our worthness. What's matter here is, why are you choosing to do this?
0 notes
imhimarigigi · 11 months
Text
4/7/23
Mẹ mình có nói rằng "Chân con đã là 39, thì chỉ có thể là 39, con không thể chèn ép chân mình vào 35, đó là điều không thể và chỉ khiến con buồn". Mình nhớ tới câu này hơn bao giờ hết khi bắt đầu đì học.
Hello, là mình nè. Hiện tại đang là W1, tuần đầu đi học và chuẩn bị kết thúc năm nhất đại học của mình. Mình đang học 2 môn, khá khó và những tiêu chí mà bộ môn yêu cầu, đều là những cái mình thiếu, thiếu rất nhiều. Biết vậy, nên mình đã chuẩn bị khá sớm các tài liệu học, nhưng để cho tới khi học, mình lại phải đờ mặt ra. Đờ mặt ra vì rốt cuộc mình vẫn chưa hiểu, và còn ghét mình hơn khi mình không làm được những cái nhỏ nhất để trở thành con người mình muốn. Nhưng con người mình muốn trở thành là gì?
Của hiện tại, là thông minh và có trách nhiệm, vì:
Bản thân mình quá bất lực trước sự thiếu động não và khô khăn, lủng củng, thiếu logic trong chính cách mình tiếp thu, suy nghĩ và đánh giá
Mình quá nhát, quá nhát để làm bất cứ thứ gì. Mình ỷ vào chính 'sự sai lầm' trong quyết định của mình và quyết định, ở mãi ở cái chỗ, mà mình tin là đây là thứ mình muốn.
Nhiều lúc mình nghĩ đời vô thường, nhưng trong cái đỗi vô thường tại sao mình lại muốn tìm một thứ cảm giác, màu sắc, và bùng nổ hơn. Sáng nay thông báo tiền học cho mẹ mà mình sót, mình tự nhủ bản thân phải ráng học, và ngay sau đó là 1 sessions học không hề dễ dàng. Học xong mình cảm thấy hổ thẹn vì bản thân.
Trả lời tôi đi, rằng, mọi thứ cuối cùng, tôi có làm được không?
1 note · View note
imhimarigigi · 1 year
Text
Oh something something again, maybe it's me the one that I should look at more
Hi. it's been a while since my last post, and I come back here as usual, something has happened that makes me...you know in the state of deny or unbelive.
Recently, I see that, life itself is so so unpredictable, and should we said thank god that bcs of it, 1 road don't have a clear outcomes, but due to it again that makes us feel lost, and feel like it so far away.
I have always said that I wanted to be...you know what people would say omg insightful. I always think that how people i percieved as the image i'm imaging is the right path to pursuit my desires. But...the more i do, the more i look, somehow i feel more pitful for myself. At first is how pitful it is to be me, to be slow, to be dumb, to be talentless, to be lack of so many things, that i would want to see. Flashback on how other people reflect on how small, how terrible i look in their mirror, but, something something has been sparked differently, that's it all me. I would put towards these bad feelings towards external effects and left it on that, while I keep looking for the image i want, things i want in other people, the brutaly image in the mirror is what has resulted from my self-self-isolation. I can't even remember when is the last time, I saw her, I don't even know who am i. How pitful
So pitful that I put so many labels on just to prove i am someone, something that could be useful for things. But have i ever, have i ever seen the back stage picture of who am i?
Who i am? and why am i this way?
5 notes · View notes
imhimarigigi · 1 year
Text
Something... something again
Tại sao í nhỉ? Buổi đi chơi Vũng Tàu hôm qua mình có thể nói là nó cứ...maybe là nó đã đụng được vào quá quá nhiều, ê nói toẹt ra luôn nha, hôm qua mình thấy mình trần trụi vl. Tức là mình bị lột bỏ hoàn toàn các vỏ bọc mình dựng lên, một cách không dễ chịu một xíu nào rất nhanh, mình thấy bản thân trơ trụi ngồi nhìn người khác. Trơ trọi phải là lúc mình thấy transparency, là khi mình là chính mình nhất chứ nhỉ? Tại sao mình lại gọi cái khoảnh khắc... trần trụi đó là trần trụi?
Chưa bao giờ, mình chỉ muốn quân quẩn nhìn măt đất trong suốt một chuyến đi, mình chỉ muốn nhìn sự vật chứ không phải mắt người. Nghe hoa mĩ có thể là vì mình không muốn nhìn những thứ trần trụi xấu xí nhất của chính mình thông qua ống kính của người khác nhỉ. Mình chả muốn nhìn vào mình, mình chả muốn nhìn vào những cái...không đẹp đó. Mình cũng chả muốn nhìn vào tương lai chính mình. Vì ngay cái buổi đi chơi hôm qua, mình thấy quá nhiều, mình tin quá nhiều vào lời người khác và góc nhìn của người khác.
Mình tin là chỉ khi mình khôn lỏi thì mình mới có cơ hội đạt được cái mình muốn, mình tin khôn lỏi là cái mình sẽ không bao giờ mình có được. Và có những thứ như sự khéo léo thì chắc mình cũng vậy. Mình ghét khi bản thân nhận ra những thứ mẹ mình nói nó quá đúng, và mình chỉ có một niềm tin duy nhất rằng mình sẽ không bao giờ có được những thứ mình muốn á. Và đếm đó là khi cảm xúc, ghen tị nó được thê hiện một cách trần trụi để mình thấy, không phải người khác thấy, mà là mình thấy. Lần này nó đến không ồ at, vũ bão, nó đến từ từ, để cho chính bản thân mình nhìn thấy nó trong chính ánh mắt của người khác, để cho mình thấy...điều gì vậy?
Vì mình không chịu đánh đổi, hay vì mình không biết bản thân mình có gì, vì mình quá tham hay căn bản là vì mình không tin mình? Mình không biết, mình ngồi uống với mọi người, thật sự chính xác là cảm xúc vô cùng vô tri, mình chả nghĩ được gì, mình thấy bản thân như ở rông ngồi uống cùng mọi người. Nhưng cái lúc đó lại là cái lúc mình thấy...nó có phải là mình đâu á? Hay đây là cái mặt khác của bản thân mà mình không muốn nhìn, và đây, nó đã ở đây.
Cho dù là mình có tham, có sợ, có lơ, có bất cứ thứ gì đi chăng nữa, mình cũng thấy được nó rồi, con người trơ trụi đó.
0 notes
imhimarigigi · 1 year
Text
Không, căn bản mình chỉ biết chứ chả hiểu, mình cố chấp, mình bay bổng quá cao. Rốt cuộc mình làm đến vậy để làm gì vậy? Làm gì vậy?
Nhiều lúc mình nhìn cái todo list xong tự hỏi, liệu lần này có còn là công cốc nữa hay ko?
Bạn còn nhớ cái lần tụi mình dồn sức dồn lực làm bài Ads, ráng tạo connection, làm đủ thứ tùm lum, nhưng mà nó cũng ra công cốc ko? Lần đó tụi mình làm và chính tụi mình chắc cũng tự cảm được việc nó đang bị quá surfaces, tại sao mình không cảm thấy vậy với bài PR? Vì bài PR mình hiểu, bài PR mình cảm, mình để bản thân mình là cái bài và mình thật sự dồn hết cho nó. Nên khi nhận con điểm CR, mình buồn chết mẹ, nhưng mà ít nhất mình biết, mình tâm huyết và hết mình với cái bài đó như thế nào.
Mà trong cái lúc mình làm bài Ads, mình nghĩ là mình để tâm quá nhiều tới con điểm, mà khi làm PR mình thật sự cuốn vào giá trị mà VolVo muốn đem lại. Đúng là mình luôn nên aim vào mục đích thật sự mình cần từ khóa đó, con điểm mình lại cảm thấy là thứ mình chẳng thế gurantee đc, mình không control nó được á. Nên mình muốn học được càng nhiều càng tốt từ courrse là đã lắm rồi.
3 notes · View notes