Tumgik
dotruongan · 7 years
Photo
Tumblr media
Local Vietnamese farmers are havashing spicy chilli.
0 notes
dotruongan · 7 years
Photo
Tumblr media
Chạm lấy cầu vồng
0 notes
dotruongan · 11 years
Video
youtube
0 notes
dotruongan · 11 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
0 notes
dotruongan · 11 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
0 notes
dotruongan · 11 years
Photo
Tumblr media
Ghềnh Đá Dĩa - Phú Yên
0 notes
dotruongan · 11 years
Video
youtube
Một chuyến đi xuyên đêm vượt đèo Đại Ninh (giáp ranh Bình Thuận - Lâm Đồng) với câu lạc bộ chơi xe moto Hoangtuden vào năm 2009.
0 notes
dotruongan · 11 years
Text
Chủ nghĩa xê dịch
Chắc hẳn đa số mọi người đều còn nhớ khi học phổ thông đã có tiếp xúc với từ này qua nhà văn Nguyễn Tuân. Về định nghĩa mà ông đưa ra thì không có gì cần phải bàn cãi hết, vì nó quá chính xác.
Ai đó đã nói rằng tôi sống theo chủ nghĩa xê dịch, rồi nhiều người cùng nói vậy... dần dần thì nó thành ý kiến khách quan, và khách quan thì luôn đúng.
Tôi ít khi nào quen với việc phải ngồi yên một chỗ, cảm giác đó thật gò bó, nhàm chán... cho dù là đang làm nhiều việc khác nhau đều mang tính chất thú vị khác nhau như khâu nút áo, xem phim, đọc truyện, lắp ráp máy quay phim... nhưng việc duy trì trạng thái đó thì chỉ kéo dài được một chút thôi...
Tôi lại càng cảm thấy bồn chồn, khó chịu, sốt ruột khi cứ phải ở cố định một nơi nào đó. Việc hằng ngày cứ phải đi qua vị trí ấy, nhìn khung cảnh kia và gặp những con người đó... lại là một sự nhàm chán đỉnh điểm.
Cũng vì nhu cầu thiết yếu cơ thể nên tự bản thân tôi lại hình thành thói quen thích đi đây đó, di chuyển đến một nơi khác ngoài nơi mình đang sinh hoạt. Tôi khao khát khám phá những vị trí, khung cảnh, con người mới mà mình chưa bao giờ được tiếp xúc. Tôi luôn sẵn sàng cho bất cứ chuyến đi nào mà chỉ cần nghe qua những yếu tố chính làm tôi cảm thấy thú vị. Có những từ khóa mà tôi cực kỳ hứng thú, đó là "hoang dã", "mạo hiểm", "cát trắng", "thác", "núi", "đảo"... bên cạnh đó cũng có những từ khóa như "gái đẹp", "đặc sản", "rượu"...
Cho đến bây giờ, việc đi của tôi được chia làm 2 thể loại : đi có kế hoạch và đi không có kế hoạch. Có những lúc hỏi thông tin hết người này đến người nọ, kiếm tài liệu, in mọi thứ ra giấy, chuẩn bị đủ đồ đạc và hít thở rất kỹ trước khi lên đường. Nhưng lại có khi bỏ vội vài cái áo, quần, máy chụp ảnh, đồ sạc pin và phóng lẹ ra khỏi phòng của mình. Tôi đi theo kiểu thứ 2 nhiều hơn, còn kiểu truyền thống kia thì chắc đã lâu rồi chưa sử dụng.
Đi ngẫu hứng thích lắm, vì cơ bản nó là một chuyến đi giúp ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Do không xem trước cung đường, địa điểm hay thông tin điểm đến hoặc đọc sơ qua thông tin nơi đi, nên khi mọi thứ diễn ra trước mắt, mọi giác quan trên cơ thể ta phải căng ra để tiếp thu nó, và chính cái lúc các giác quan được căng ra, đó là điều hạnh phúc nhất của một chuyến đi. Tôi nhớ có lần đi bộ lần mò đến một con thác nhỏ nằm sâu bên trong rẫy của khu vực Tây Nguyên, trước mắt tôi đó là quang cảnh hùng vĩ của các đồi chè, đồi cafe nối tiếp nhau thăm thẳm đến chân trời. Mùi cỏ dại thì cứ xộc thẳng vào mũi, còn 2 cánh tay thì phải cố gắng gạt các nhánh cây ra để mà bước tiếp. Tiếng nước từ con thác đổ từ trên cao xuống các viên đá cứ ầm ầm vang xa trước mặt. Cô bé dẫn đường lại còn bứt tặng cho tôi một quả sim rừng, vị của nó sao mà chát làm sao... Đó quả là 1 chuyến đi thật đáng nhớ.
Những chuyến đi như vậy, chỉ xảy ra một lần trong đời, vì nếu ta có cố gắng quay lại vào lần sau, thì đó là khi ta đã có kế hoạch, ta mong muốn tìm lại cảm giác cũ với khung cảnh và con người đó, và chắc chắn là cảm giác của lần đi sau sẽ không thể giống lần đi trước, bởi ta đã mất đi yếu tố tiên quyết đó chính là sự bất ngờ, hoặc cũng có khi, khung cảnh đã thay đổi hay...con người đó đã biến mất. Và với bất kỳ điều gì chỉ xảy ra một lần trong đời, thì sự hối hận dành cho việc ta không làm sẽ nhiều hơn gấp bội so với việc ta đã làm nó. Cho nên...hãy bỏ vội vài cái áo, quần, máy chụp ảnh, đồ sạc pin vào túi mà "xê dịch".
3 notes · View notes