Tumgik
binhtinhsong · 3 years
Text
Tumblr media
Xuân, hạ, thu, đông...rồi lại xuân.
Tuần trước, cắm bình hoa Tuyết Mai trong nhà, cả tuần này sáng nào cũng ngồi đếm nụ từng cành, ngắm nghía từng bông bé tí xíu nở rồi lại tàn, một bông hoa từ lúc nở ra đến khi từng cánh rụng xuống cũng lặng lẽ. Mà từ lúc những cành hoa nở trong buổi sáng tinh mơ với khí trời lạnh lạnh thì trong đầu cứ nghĩ tới những khung hình của bộ phim Xuân, Hạ,Thu, Đông...rồi lại Xuân mà tới hôm nay mới biết là của đạo diễn Kim Ki-Duk vừa mới mất ngày hôm nay.
Mấy hôm nay thật sự có nhiều việc tình cờ và cũng không thể giải thích được. Như liên tục mấy ngày trước cứ nghe miết bài hát Em Ở Đâu của chú Chí Tài với rất nhiều phiên bản vậy mà đột ngột bỗng nghe tin chú mất. Cho đến việc cứ nghĩ tới những hình ảnh tuyệt đẹp đầy đau đớn mà cũng rất đỗi bình an của Xuân, Hạ, Thu, Đông...rồi lại Xuân mà bây giờ đến hôm nay vô tình người đạo diễn phim này lại ra đi.
Trong một vài đoạn của tập Đỗ Nhiên Thảo mà mình đang đọc của Kenko lại thật trùng hợp vào những lúc này. Như mây, như sương, hay cả con kiến cái ve đều có vòng đời của nó há chi là con người. Dẫu chỉ sống có một giờ, một phút thôi mà chúng nó còn có thể làm hết sức ấy cũng là toại nguyện.
Gần đây một người bạn của mình ra đi khi còn rất trẻ, khi đến viếng, chồng bạn cũng đã bình tâm và cũng cho mình biết những tâm nguyện mà bạn mong cầu cũng đã được. Như vậy, kiếp này của bạn đã là thành công rồi. Như chú Chí Tài hay là đạo diễn Kim Ki-Duk, dẫu sao, họ cũng đã sống một cuộc sống với đầy đam mê nhiệt huyết và hết sức mình vì mơ ước rồi.
Cũng như những bông Tuyết Mai nhỏ bé, cho đến khi chiếc bông cuối cùng tàn đi, cánh hoa cuối cùng rớt xuống thì nó cũng đã nở hết nụ hoa trên thân gầy để ít ra, cho người ngồi viết những dòng này có được đôi chút bình yên trong những ngày đông lạnh.
0 notes
binhtinhsong · 4 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
- Cô ơi .Cô đang làm gì thế ạ ? - Cô cắt những khẩu trang đã sử dụng cháu ạ ---------------------- Mình chỉ biết cô với cái tên mọi người hay gọi là Lan .Cô ở trọ một mình khu bên cạnh mưu sinh bằng nghề lượm ve chai kiếm sống. Cứ tối tối mình hay thấy cô xách túi đi lượm ve chai ở các đống rác.Cô hay vui cười nên mình có ve chai cũng thỉnh thoảng mang cho cô.
Hôm nay trời miền nam thời tiết nóng bức lại còn xui bị cắt điện. Nhà hai cu con nóng mè nheo khiến mình phát oải phải dắt hai đứa ra đầu dãy trọ ngồi hóng cho mát. Thấy cô đi ngang đang thắc mắc trong đầu sao hôm nay ở túi cô xách đựng ve chai lại treo lủng lẳng cái kéo thế nhỉ ? Thì bỗng thấy cô lượm mấy cái vỏ chai bỏ vào túi xong mở lấy kéo cắt hết những khẩu trang mọi người vứt trong túi rác.Không biết cô đang làm gì nên mình lại gần hỏi mới vỡ lẽ ra.
Cô bảo do đợt này mùa dịch khẩu trang khan hiếm vì vậy giá được đẩy lên rất cao. Thế nên có rất nhiều kẻ mất lương tâm đã thu gom nhặt và mua những loại đã sử dụng về tái chế lại bán ra hòng kiếm lời cháu ạ. Cô cắt hết những khẩu trang này để khỏi những bọn bất lương tâm thu lượm về tái chế bán. Biết cô đi lượm ve chai nên hôm trước còn có người đặt vấn đề kêu cô lượm khẩu trang loại này về bán lại cho họ đấy. Cô mới biết là họ lại đi làm những việc không tưởng như thế chứ. Nhưng cô cho dù nghèo cũng không bao giờ làm mấy việc đó đâu. Mình sống còn phải để đức cho con cái chứ. Nghĩ việc này cũng không mất thời gian mình nhiều nên tiện tay cô mang theo cái kéo cắt luôn ấy mà ...
Tôi nghe xong mà thấy sống mũi cay cay. Giữa tâm bão của vi rút Corona . Cả đất nước Việt Nam đang từng bước oằn mình lên chống dịch . Vậy mà có rất nhiều cá nhân ý thức kém gây lây lan dịch bệnh thì ẩn đâu đó vẫn có người làm những công việc thầm lặng không lương ,không cần ai biết góp phần nhỏ nhoi của mình vào công cuộc dập dịch như thế đấy. Dù việc này của cô chẳng là gì so với những người đang trực tiếp chăm sóc và chống dịch. Nhưng ít nhiều cũng đã góp phần gián tiếp chung tay vì đất nước chống lây lan dịch bệnh. Chẳng dám nghĩ tới những khẩu trang bẩn này được tái chế lại đem đi bán thì người đeo không những không phòng được bệnh mà còn mang thêm bệnh vào người và lây lan cho cộng đồng.
Cám ơn cô💞 . Cám ơn những người đã thầm lặng hy sinh vì cộng đồng như thế.Mình xin cô vài kiểu ảnh để đăng nhưng cô xua tay đi nói đây là việc vặt có gì mà đăng đâu .Vì vậy mình chỉ chụp vội lén được vài kiểu.Chúc cô cũng như những anh hùng hằng ngày đang chiến đấu có sức khỏe thật dồi dào để đẩy lùi dịch bệnh . Mong ngày mai trời tươi nắng sớm.Và đất nước ta vững vàng bước qua sạch sẽ dịch bệnh.Ổn định lại cuộc sống từ đầu...
Nguồn: bùi hoàng tuấn
0 notes
binhtinhsong · 4 years
Text
Tumblr media Tumblr media
Sáng đi ăn bát bún cá, gặp hình ảnh cảm động quá...
Anh con trai đưa bố vào quán và gọi bát bún cá rô to, rồi chia ra một bát nhỏ... lấy thìa con xúc từng thìa đút cho bố, thủ thỉ "Bún cá Thái Bình đó bố",... ông bố móm mém thưởng thức thìa bún con trai đưa cho, có vẻ rất thích thú,... "Ngoong con ạ...". Anh con trai thêm thìa nữa và bảo "Thế bố ăn hết bát này đấy nhé,...". Được mấy thìa, ông bố có vẻ mệt, thở gấp,... anh con trai vội vuốt ngực, vuốt lưng cho bố,... nhẹ nhàng "cứ từ từ bố ạ"... thế rồi hai bố con thủ thỉ hết chuyện này đến chuyện kia,... thỉnh thoảng con trai lại hỏi bố "Ngon không bố... hơn quê mình ấy nhỉ...", và ông bố lại móm mém trả lời "Ngoong,..."... cứ thế mà hết bát bún cá to,...
Hạnh phúc là thế, khi còn bé, cha mẹ nâng niu chúng ta... đến khi ta lớn cha mẹ già rồi,... nếu không làm được điều gì cho cha mẹ vui thì hãy đừng để cha mẹ buồn,...
Chứng kiến cảnh này thấy ấm áp trong lòng quá.
cre: vutrongnghia
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Viết tí về chuyến đi.... để face nhắc kỷ niệm sang năm.
Em xin chân thành cảm ơn anh Andre Luu, Anh Dzung Nguyen, Chị Snow, chị meline Hattenberger, Duy Nguyen, anh Trung Anh, Ronnie.... đã giúp em có chuyến đi tốt đẹp và bình an!
Mình đi 14 ngày, về Vn thấy má hồng lên, vóc dáng thon gọn đôi chút, mất ngủ và di chuyển nhiều nhưng mắt vẫn sáng và tươi tắn. Mẹ nói da trắng lên và khá xinh.
Lúc đầu bỡ ngỡ, hỏi những anh chị đi trước có kinh nghiệm, sợ lạc, sợ mất hành lý, sợ lỡ chuyến bay, sợ bị cướp giật, kính thưa các loại sợ. Vì vậy mình đã chuẩn bị rất kỹ, kỹ tới mức sau này mình thấy mình cẩn thận như một bà già và tính toán mọi thứ đến 300% rủi ro,.... ấy vậy mà vẫn có rủi ro ko tính được nhưng may mắn và niềm vui thì ko kể xiết.
Đi vì tự yêu bản thân....!
Trước khi tham gia Siena Award mình đã tìm hiểu rất kỹ về giải thưởng này. Quy mô, nội dung, quá trình tổ chức, đối tượng tham gia. Vì sao họ ko thưởng tiền nhưng vẫn thu hút rất nhiều các NAG hàng đầu thế giới trong nhiều thể loại chụp. Đến đó, gặp và trải nghiệm mới hiểu tại sao người ta yêu thích giải thưởng này đến vậy. Đêm trao giải trang trọng được tổ chức ngay nhà hát tại quảng trường, ghế ngồi vip cho người thắng giải và người đi cùng, chất lượng hình ảnh tuyệt vời từ trình chiếu, sách ảnh, in ấn đến cách vinh danh. Workshop và phototour chất lượng, free cho người thắng cuộc, ko có sức mà tham gia. Ảnh sẽ được triển lãm ở khắp các ngõ ngách của Siena cổ kính và sang trọng nơi có nhiều ngàn du khách thăm thú mỗi ngày, trong những phòng trưng bày ấn tượng và bạn có cơ hội mang hình ảnh của mình đến với nhiều đối tượng: báo chí, truyền hình, người mua......
Sang năm mình lại gom nhặt hình ảnh dành cho cuộc thi này và mong muốn được quay trở lại Siena nhiều lần nữa. Hôm nhận giải có anh giơ má giơ môi cho mình hôn mà mình từ chối, sau này bạn mình bảo đó là tín hiệu báo rằng: Hãy xúc tôi đi.... mình có biết đâu nên chỉ cười.... chứ biết thì làm gì có chuyện mình tha ha ha.... =))))
Ban đầu bạn bè lo lắng mình ko giỏi tiếng anh qua đó giao tiếp làm sao, rồi tiền đâu mà đi.... ấy vậy mà mọi việc rất thuận lợi. Sân bay luôn có bảng hướng dẫn, ko biết thì hỏi, người nước ngoài họ giúp đỡ người khác trong tâm trạng hạnh phúc và trìu mến khi mình bày tỏ lòng biết ơn. Gặp gỡ nhau phần lớn nói chuyện bằng tiếng Anh, ko biết tiếng Anh thì có anh Google, chả sợ gì hết. Mình qua Pháp ở nhà 1 anh chị người thân của bạn, 1 lúc 4 thứ tiếng: Anh, Băng la Đét, Pháp, lâu lâu bực quá xổ tiếng Việt, lạ thay anh chị hiểu cả và giúp đỡ mình một cách vui vẻ.... Khi biết mình sẽ qua nhà anh chị ở, chị lên mạng tìm hiểu người Việt thích ăn gì, hai vợ chồng và hai cậu con nhường luôn phòng cho mình ngủ, anh chị ra sô pha còn 2 cậu nhóc chung phòng nhau. Mình ko đồng ý nhưng họ nhất quyết mình phải dùng phòng của anh chị. Nhờ vậy mình có cơm ăn, có nước tương và phòng ngủ thoải mái. Thực sự xúc động và biết ơn anh chị!
Tiếng Anh nói riết quen thành phản xạ, nói phà phà và mọi người đôi khi cố gắng hiểu mình, ko nói được thì lại Gu Gồ, thú vị nhất là bạn bè cố gắng gọi tên mình Khánh Phan và thực sự tên mình khó đọc vãi....!
Kể vậy để làm gì, để thấy rằng có rất nhiều điều dễ thương trong cuộc sống này mà mình chưa được trải nghiệm, chứng kiến. Rằng lâu nay hình như mình mất quá nhiều thời gian cho vài việc vô bổ mà quên rằng thế giới ngoài kia còn nhiều điều xinh đẹp biết bao. Tối ngày lo tiền bạc, công việc, là lượt quần áo, mua mỹ phẩm, thuốc giảm cân, lo ông này bà kia nói mày thế này thế khác - những người chưa bao giờ liên quan đến cuộc sống của mình, lo vóc dáng ko vừa mắt Crush rồi hì hục làm ba cái điều vô ích...
Mình đã 34t những góp ý chân thành từ tấm lòng của người yêu quý mình, mình cảm nhận được, sẽ lắng nghe và sửa đổi... Xin cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, nhắc nhở và động viên!
Rốt cuộc lại chẳng ai giúp mình hạnh phúc hơn ngoài chính mình, và cách đơn giản nhất để hạnh phúc là tự mình hạnh phúc....!
Fb chị Khánh Phan
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Photo
Tumblr media
Chiều đi làm về quá đói bụng, ghé tiệm xôi ở Nguyễn Văn Đậu. Đợi mua xôi, lấy điện thoại gọi cho đứa bạn, tự nhiên có thằng nhỏ đâu nhảy ra, làm giật cả mình: - Chú ơi, đừng xài điện thoại ở đây, dễ bị giật lắm. Mình gật gù, ờ ờ... - Con biết chú không mua vé số đâu, nhưng nếu được, chú ủng hộ con 1 tờ thôi? - Sao biết chú không mua? Cho 1 tờ đi - mình bảo. - Dạ, con cảm ơn chú. - Con ăn gì chưa, chú bao con hộp xôi nha. Nó gật đầu, lí nhí cảm ơn. - Cô ơi, phần xôi của con cô tách làm đôi để trong bịch ni-lông giúp. Nó dặn chị bán xôi. - Ăn bịch ni-lông độc lắm - mình bảo. - Tại nếu con xin thêm cái hộp thì tội cô bán xôi. Con để dành cho nhỏ em cũng đang bán vé số chắc chưa ăn gì. - Chị, vậy cho thằng nhỏ thêm 1 hộp nữa nha, rồi tính cho em luôn. Thằng nhỏ cầm 2 hộp xôi, rối rít cảm ơn rồi chạy vụt đi. Chị bán xôi góp chuyện: - Nhìn vậy chớ có lòng lắm. Hôm rồi trời mưa to, thấy người ta bị tắt máy xe, nó lao ra phụ đẩy, cái rồi bị rớt xấp vé số xuống nước, thương gì đâu. Mười ngàn, em. - Ủa, 3 hộp sao có 10 ngàn? - Hổng có em tui cũng cho nó mà. Tính hộp của em thôi. Tự nhiên nghe mắt cay cay... Cổ họng tôi như nghẹn lại... Bởi vậy có bao giờ rời Sài Gòn được đâu. Lòng tin nhiều khi đặt có thể sai, có thể đúng, có thể bị phản bội... nhưng ở Sài Gòn muốn mất lòng tin cũng đâu có dễ! Vui quá, tôi chợt hát nghêu ngao một mình: “Phố thị đông, người đông đông/ Tôi như đứa nhóc lông bông, chơi xa mà không về nhà...” Đừng trách con người, nên chăng trách những này nọ làm họ quay lưng lại với nhau. Đâu cần làm ông nọ bà kia, đâu cần phải vinh hoa, phú quý... Ai đó đã nói: "làm người tử tế trước khi làm người có học". St
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Text
Tumblr media
“I SURVIVED”
Nhà tâm lý học Arthur Aron có một bảng 36 câu hỏi để hai người hoàn toàn xa lạ có thể “rơi vào tình yêu” với nhau. Thỉnh thoảng, tôi hay mượn vài câu hỏi trong đó để hiểu hơn những người tôi yêu quý. Đây là câu hỏi tôi hay dùng nhất “Thành tựu nào của bản thân khiến bạn tự hào nhất?”
Họ lưỡng lự một hồi, rồi họ lắc đầu. Họ đó, những người được xem là thành công trong đời. Rồi họ chợt nói “Actually, yes, I survived” Mắt họ mờ nước.
Câu trả lời khiến tâm can rúng động. Nó khó nói ra đến độ phải vô thức chuyển sang giãi bày bằng tiếng Anh. “Tôi sống sót” là một câu bất khả. Sống sót qua cái gì? Chiến tranh? Thảm họa? Tai nạn? Chỉ có những tai họa đó mới đáng để ta dùng từ “sống sót” khi bước ra?
Chúng tôi đều hiểu, chúng tôi “sống sót” sau trầm cảm.
Chúng ta đang sống trong một thế giới đề cao lý trí. Đơn giản vì lý trí dẫn đến “sự hiệu quả”. Xúc cảm bị coi là kẻ thù, chỉ vì nó "không hiệu quả". Một nhân viên đau đớn vì thất tình - thật không hiệu quả. Một nhà quản lý hay mềm lòng trước cảnh ngộ và day dứt trước cảm thức đúng/sai, thiện/tà - thật không hiệu quả. Một con người không thể thoát ra khỏi đứa trẻ bị tổn thương từ thơ ấu - quá không hiệu quả.
Đó là thế giới mà ta đã cùng nhau tạo ra, để rồi phải một mình vật vã “sống sót” trong nó. Ta không thể cầu xin sự giúp đỡ từ một hệ thống lạnh lùng mà mình đã góp phần xây nên, nhân danh sự hiệu quả. Ta thấy mình cô độc.
Tôi lại nhớ một người bạn bảo tôi rằng, “Em biết có nhà tâm lý nào tư vấn giúp không. Chị đang có vấn đề. Chị hay khóc quá! Cứ hơi có gì quá sức chịu đựng một tí là chị khóc...” Tôi đã rất bàng hoàng “Ơ, hay khóc thì sao?” “Thì… nhìn không professional” “Chị biết có bao nhiêu người cần bác sĩ tâm lý giúp chỉ để khóc ra được không? Nếu cảm thấy khóc trước mặt mọi người bất tiện quá thì đi vào restroom mà khóc. Cái đấy chả có gì phải chữa!” Tôi tuôn một tràng, không phải vì bất bình với bạn mình, mà bất bình với hình bóng bản thân thấp thoáng sau câu chuyện ấy. Tôi đã từng coi nhẹ nước mắt. Những người coi nhẹ nước mắt của người khác, có lẽ vì chưa một lần dám khóc ra cho chính mình.
Nước mắt không sao. Yếu đuối không sao. Không hiệu quả cũng không sao. Tuyệt vọng không sao... Chúng ta đều vậy. Có những người giấu giỏi hơn người khác. Có những người thông minh đến nỗi có thể đem băng đá đẽo gọt thành hình ngọn lửa, thành thứ thấu hiểu giả tạo để nhân danh nó mà nói với ta rằng: ta chưa đủ tốt, chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ professional, chưa đủ “hiệu quả” (cho họ).
Bạn có thấy bàn tay họ cũng đang băng giá?
Mỗi cuộc đời có một bài học riêng, chính ta phải tự mình nếm trải. Nhưng điều đẹp nhất tôi từng chứng kiến và tự trải nghiệm, đó là giọt nước mắt trong veo ta tự khóc cho mình khi tự hào nói rằng “Tôi sống sót”.
Tôi biết bạn ở đó, dằn vặt đau khổ với từng cơn bão tố trong nội tại. Có ngày trời êm biển lặng, ta thấy yêu đời thiết tha. Có ngày, cơn bão tới, ta đứng ở mép của sự sống - cách phía bên kia một bước chân, một vốc thuốc, một cái đá ghế. Giây phút đó, xin hãy nhớ rằng, bạn không hề cô đơn. Đã có những người can đảm lùi lại, chấp nhận những đớn đau xuyên thấu để nhận ra rằng, bài học này lẽ nào ta cứ phải lặp đi lặp lại? Họ đang chờ bạn bước xuống, để dang tay ôm lấy bạn vào lòng, nghe bạn tự hào cất lời “Tôi sống sót”. Welcome to the club, my friend. Chúng ta đều sống sót. Những cơn bão tất nhiên sẽ không để ta yên. Chúng sẽ quay lại bất kỳ lúc nào. Nhưng ta biết cách ngồi đó, chờ nó xuyên qua bằng trái tim tràn đầy hy vọng. Vì ta biết mình không hề đơn độc.
Thế giới sau ngày ta "sống sót" là một thế giới tuyệt đẹp. Đẹp đến nỗi chính bạn phải tự trải nghiệm để biết được nó trong trẻo dường nào.
Bạn không một mình. Bạn không đơn độc. Bạn luôn được yêu thương. Xin hãy cùng “sống sót” <3
Nguyễn Thiên Ngân
4 notes · View notes
binhtinhsong · 5 years
Text
Tumblr media
SEVERUS SNAPE - KẺ SINH TÌNH VĨ ĐẠI
Severus Snape đã dành gần như trọn cuộc đời mình để yêu Lily Evans - giấc mơ của Snape từ thuở thiếu thời. Lần gặp gỡ tình cờ với cô chính là khoảnh khắc mở ra chuỗi ngày hạnh phúc nhất và cũng đau thương nhất trong cuộc đời Snape. Để rồi khi Lily chết dưới tay chúa tể hắc ám, trái tim vốn đã u ám của Snape dần nguội lạnh và vỡ tan ra thành từng mảnh. Suốt phần đời còn lại, Snape hy sinh hết tất cả những gì mình có để giữ trọn lời hứa với người con gái mình yêu, đó là bảo vệ Harry Potter, đứa con trai duy nhất của Lily. Nhưng trớ trêu thay, Harry lại giống hệt với cha mình, kẻ mà ông căm hận bấy lâu nay. Trước sự giằng xé bởi mối căm hận thời niên thiếu, Severus vẫn lựa chọn thực hiện lời hứa với người con gái mình yêu, ông theo sau và bảo vệ những đứa trẻ ấy đến hơi thở cuối cùng. Nếu để ý thấy, ba đứa trẻ bao gồm cả Harry đều mang một nét gì đó vô cùng riêng biệt thuộc về Lily: ví như Harry có đôi mắt màu xanh biếc, như Ron sở hữu mái tóc màu đỏ rực, hay như Hermione với trí thông minh nhạy bén cùng thành tích luôn đứng đầu trong trường. Cũng vì tìm thấy hình ảnh của Lily trong nhóm bạn nhỏ ấy, ông chấp nhận làm gián điệp hai mang, chịu mọi tiếng xấu về mình, thậm chí giết chết cụ Dumbledore để rồi nhận lại sự oán thán của người đời, ông làm tất cả những việc đó, có chăng chỉ là để bảo vệ mối tình khắc cốt ghi tâm và chấp niệm đau khổ một đời của mình bằng mọi giá…
Câu hỏi đầu tiên trong lớp Độc dược mà Snape hỏi Harry: "Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?
Theo ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, "lan nhật quang - aspodel” là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là “lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ.”
Còn “ngải tây - wormwood” thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ. Nếu kết hợp những điều này lại với nhau, ý nghĩa câu hỏi của thầy Snape có thể dịch ra là: “Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta.”
Nếu nghiên cứu kĩ hơn, trong thần thoại Hy Lạp, lan nhật quang gắn liền với cái chết và tang tóc, dễ dàng tìm hiểu được loài lan này được dùng trên vương miện của Persephone (vợ của Hades). Không khó để thấy Snape hình dung rằng Lily giống như Persephone và thầy giống như Hades mặc dù là thầy không thể cưới Lily.
Và còn ly kì hơn, hoa lan nhật quang dùng để chữa các vết rắn cắn. Trong truyện, Lily đã hy sinh thân mình bảo vệ cho người con trai khỏi người kế vị của Slytherin- người được cho là có liên kết mật thiết với rắn.
Và ngải tây, hóa ra còn liên hệ tới nữ thần mặt trăng Artemis. Và... biểu tượng liên hệ chặt chẽ với vị thần này là một con hươu. Hươu cũng chính là vị thần hộ mệnh của Lily, và Snape, người yêu cô say đắm.
Severus Snape đã dành gần như trọn cuộc đời mình để yêu Lily Evans, thậm chí thần hộ mệnh của ông cũng biến thành con hươu cái, giống với thần hộ mệnh của Lily (thần hộ mệnh sẽ thay đổi dựa theo người mà mình yêu quý).
Mình tin rằng câu nói cảm động nhất khi nói với người yêu chính là "Anh yêu em như Snape yêu Lily." Bởi tình yêu người thầy này dành cho cô gái tóc đỏ ấy chính là thứ tình cảm sâu sắc nhất, hi sinh nhất, thầm lặng nhất và cũng dữ dội nhất.
Thầy đã yêu Lily gần như trọn cuộc đời. Ngay cả khi cô ấy đã lấy người khác, đã có một gia đình của riêng mình. Và ngay cả khi cô ấy đã mất đi, tình yêu đó vẫn mãi trường tồn, chưa từng thay đổi.
Mình có đọc được một câu nói rất hay, đó là: "Đã nói là cả đời, thì thiếu một năm, một tháng, một ngày đều không còn là cả đời nữa."
Liệu ai đáp ứng nổi "cả đời"? Có lẽ chỉ có duy nhất một Severus Snape mà thôi.
Mục đích sống của Severus Snape không phải là quyền lực, cũng không phải là đam mê với nghệ thuật hắc ám, mà là vì tình yêu trọn đời với người con gái trong trắng xinh đẹp Lily Evans. Ông vừa là người hùng thầm lặng trong trận chiến Hogwarts lại vừa là kẻ si tình vĩ đại, cao cả đến tận giây phút cuối cùng.
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Text
Bạn tôi thất tình, thức xuyên 3 đêm. Hút hết 10 gói thuốc. Ở lì trong nhà với cái bụng chỉ có rượu và rượu. Thế rồi, vẫn không chết. Ốm nằm viện vài hôm, sụt vài kí, sếp quở đi làm. Lao đầu vào công việc. Thế là thôi, đêm bớt dài dần.
Có người khác, chẳng may công việc không như ý, gia đình lại hoàn cảnh. Nửa đêm thất thểu với vài lon bia ở tiệm tạp hoá 24/24h. Chẳng để làm gì, cứ ngồi vậy cho tới sáng. Suy nghĩ xem làm như nào cho đời bớt khổ. Mà nghĩ mãi không ra, chỉ biết thở dài trong nước mắt.
Hay thậm chí, từng có người chị, nửa đêm chán đời quá, xách balo lên ra ga. Bắt chuyến tàu sớm nhất chạy tới bãi biển gần nhất. Rồi cứ ngồi vậy, chờ bình minh lên. Ăn một bữa sáng thật ngon rồi trở về thành thị. Không rõ sau đó cảm xúc thế nào. Nhưng có lẽ, là sẽ mệt. Mà mệt thì phải ngủ. Lúc tỉnh dậy, có khi nỗi buồn đã nguôi ngoai.
Đời chúng ta, thi thoảng sẽ có nhiều chuyện thật buồn. Thi thoảng lại chỉ vì ta chán chính ta. Thi thoảng thậm chí là cảm thấy bế tắc. Những đêm ấy, sẽ thật là dài. Ta sợ ngày mai, nhưng đương nhiên ngày mai vẫn đến. Ta không biết phải làm gì cho đỡ hoang mang, nhưng mặt trời vẫn mọc. Ta thấy đêm thật dài, nhưng cũng lại sợ nó kết thúc.
Nhưng ta biết không? Những nỗi đau cũng như vậy. Dù có dài cỡ nào, cũng sẽ qua. Ngày mai sẽ lại đến, mặt trời sẽ lại lên, bằng cách nào đó, vết thương sẽ được hong khô, trái tim sẽ được sưởi ấm.
Chỉ cần, ta dũng cảm để vượt qua được những đêm dài đó. Kiểu gì thì kiểu, mọi chuyện cũng sẽ ổn hơn. Vì ít nhất, những cảm xúc tiêu cực nhất đã theo những buổi đêm hôm ấy trôi đi bớt một chút, một chút rồi.
Chúc chúng ta, sẽ luôn bình an qua mỗi đêm dài...
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Photo
Tumblr media Tumblr media
Con trỏ (Pointers) là một khái niệm cơ bản trong lập trình máy tính mà ai học về hệ thống cũng phải biết. Nếu không biết thì sẽ không làm được những thao tác tính toán đòi hỏi hiệu năng cao. Mình tự học Pascal qua giáo trình của ông Quách Tuấn Ngọc năm lớp 6. Lúc đó mình nhớ đọc đến chương giới thiệu về pointers, đọc đi đọc lại không hiểu gì và vì không có ai giảng cho nên không bao giờ tiến xa hơn thế. Hồi vào đại học năm thứ hai, một bữa nọ ông thầy mới bảo, nhân thể trước khi vào bài học hôm nay có một khái niệm các bạn cần hiểu. Ông ấy ngồi vẽ ra bảng trong 5 phút và bảo đấy là pointers, rồi đi tiếp vào bài giảng chính. Mình lúc đấy mắt chữ O mồm chữ A thầm nghĩ có cái 8 năm trời mình không hiểu mà khi có thầy giúp chỉ một tí là xong. Đấy là người chỉ cho mình biết cái mình biết là mình không biết.
Năm lớp 12 mình có lên mạng và có tranh luận với một người trên diễn đàn về một chủ đề gì đấy không nhớ. Sau đó mình thi thoảng có nói chuyện với người đó. Mãi sau này mới biết anh ta làm ở một trường đại học lớn ở Việt Nam. Anh ấy bảo mình tham gia làm các dự án thông tin cho sinh viên trường anh ấy. Lúc đấy mình chỉ biết có Windows và MS-DOS, nghĩ rằng thế giới 99% là dùng Windows thì 99% mọi người sao mà sai được. Hệ điều hành khác làm gì có ai dùng, tôi cần gì biết cái đấy, nên mình cứ khăng khăng làm với Windows. Anh ấy khuyên bình tĩnh, phải biết những thứ khác để can thiệp sâu được vào chiếc máy tính mình đang có, chứ đừng nghĩ rằng mình chỉ cần biết cái gì nhiều người dùng. Chỉ biết cấu hình click chuột vào chỗ này chỗ khác ở giao diện đồ họa đâu phải là hiểu về máy tính. Mình lâu lắm mới chịu nghe anh ấy, anh ấy cho tiền bảo đi ra hiệu máy tính mua một cái bo mạch chủ, một thanh RAM, một cái CPU, và một cái ổ cứng rẻ tiền (không cần mua vỏ chuột màn hình bàn phím gì hết) rồi cứ để nó trơ thế cài Linux vào để anh ấy chỉ cho làm cách nào để làm chủ nó. Trong nhiều tháng liền mình được anh ấy chỉ cho cấu hình một chiếc máy tính từ nhân như thế nào cho đúng cách rồi bắt đầu lập trình bằng những ngôn ngữ mở như PHP. Mỗi hôm như thế mình nói chuyện gọi điện với anh ấy tới 3-4h sáng đến khi hết cái để hỏi thì thôi cả hai chào nhau đi ngủ. Không ai được trả công dạy và không ai được trả công làm quá giờ như thế cả. Tiếc là mình không giúp anh ấy được gì nhiều trở lại dự án của anh ấy sau khi có những sự kiện rời khỏi trường đại học ở Việt Nam rồi ra đi làm kiếm tiền. Nhưng việc biết về Linux và hệ thống máy tính thì đã giúp mình rất nhiều trong cách suy nghĩ về chuyện làm thế nào để hiểu và làm chủ chiếc máy tính bắt nó làm đúng cái mình muốn nó làm. Đấy là người thầy đầu tiên chỉ cho mình biết cái mình không biết là mình không biết.
Mãi chừng một năm sau thời gian được tầm sư học đạo đó, mình mới gặp anh ấy khi anh ấy ra công tác ở Hà Nội. Sau này khi về nước, có dịp gì có thể gặp được nhau mình đều cố gắng gặp anh ấy. Có lúc ở Sài Gòn, có lúc ở Hà Nội, có lúc đi Cần Thơ. Lần này thì gặp nhau ở Mỹ, ở giữa mảnh đất của công nghệ. Trong nhà mình vẫn có rất nhiều máy tính, phần lớn cũng chỉ có cái bảng mạch trụi thùi lùi chứ không có vỏ, không có màn hình, không có chuột, không có bàn phím chỉ để được lập trình hay cài Linux để làm đúng một vài việc mà mình chỉ định nó làm. Anh ấy giờ không làm trong mảng IT, mà làm giáo dục. Điều đáng mừng là cả hai vẫn nhiều khi thức khuya dậy sớm để làm việc. Đó là điều làm mình cảm thấy tự hào. Đó là thông điệp "I made it" cho người thầy không bởi vì mình có những thứ hào nhoáng, mà bởi vì mình vẫn làm và thích thú với những thứ giản dị được chỉ cho từ ngày xưa. Hàng ngày mình vẫn dùng Linux, vẫn dùng bash, vim, những thứ mình học đầu tiên từ anh ấy.
Nhiều khi cuộc sống của mình có những lúc không thuận lợi, làm việc tuy là nghe hoành tráng nhưng thật ra chỉ làm cho có để nhận tiền lương. Lúc đó mình nhận ra là mình đã quên cảm giác được làm việc một cách vui vẻ say mê thời gặp anh ấy, đó là con người mình đã có. Nên mình quyết định phải làm lại để tìm thấy những điều mình đã mất. Không gì hạnh phúc bằng việc mỗi ngày có động lực để tiếp tục làm việc, nghĩ ra trò để chơi tiếp. Còn tất cả những điều khác, giàu nghèo hoành tráng thiệt hơn bao nhiêu so với người khác mình chẳng bận tâm. Những thứ đó, đến lúc nào thì đến.
Facebook Huan Truong
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Text
ĐỢI
1. Ngồi cà phê sáng với mấy ông anh. Một ông đi Mẹc đến sau, trước cửa quán có đúng chỗ trống đủ đỗ xe, nhưng một bác đi Cub đang tấp vào nghe điện thoại.
Ông Mẹc đỗ sau đít bác Cub, cứ thế đợi. Một lúc, bác Cub gọi điện xong, nổ máy đi tiếp, ông anh mới từ từ đỗ xe, vào quán.
- Sao anh không bấm còi ? - Người ta đến trước, mình đến sau mà, thì phải đợi thôi. Đâu phải mình đi ô tô thì có quyền đuổi người ta ?
Tay Mẹc này công tử Hà Thành, ăn chơi ngất giời, chưa thấy kém phân ai về khí chất. Khen hắn ở cái khí chất, chính là từ những thứ tưởng nhỏ nhặt như thế, chứ không phải cái đồng hồ tiền tỉ hay những chiếc sơ mi nghìn đô.
2. Vẫn ông Mẹc, kể chuyện đợi chờ tử tế ở Hà thành.
Hôm ấy hắn ngồi nhậu ở ngõ Hàng Hương, cái ngõ tên thì thơm, nhưng chục năm nay nổi danh mắm tôm ăn với lòng dồi.
Xế trưa nắng gắt, mệt mỏi nhìn sang đối diện, thấy một ông đi SH phóng về, đến cửa nhà thì khựng lại.
Dưới mái hiên có chút bóng râm nhà ông SH, mấy chị hàng rong, đồng nát, đang che nón ngả lưng.
Ông SH khẽ khàng dựng chân chống xe đấy, sang quán trà đá bên cạnh ngồi hút thuốc lào vặt.
Chừng nửa tiếng sau, mấy chị quang gánh lục tục gọi nhau dậy, lại quảy quả mà đi. Lúc ấy ông SH mới mở cửa dắt xe vào nhà.
Chuyện này ông Mẹc kể nhiều lần, lần nào nghe cũng xúc động - thứ xúc động vặt của mấy thằng cớm nắng Hà Nội, thương người cần lao kiếm ăn vất vả ngoài kia.
3. Hà Nội giờ còn gì ? Hỏi câu này khó trả lời đúng được.
Đến Tháp Rùa cũng chói mắt vì đèn, đến kem Tràng Tiền cũng bứ họng vì sữa. May ra thì còn một ít hoa sưa độ tháng ba ĐỢI loa kèn tháng tư, ít xôi lúa bán vội ĐỢI người dậy sớm, vài bà cụ già gội đầu bồ kết ĐỢI ấm nước sôi, vài ông cụ đánh cờ mạn Bờ Hồ ĐỢI đối thủ nghĩ cho hết nước, và dăm hàng phở ninh xương bò bán lầm lụi lúc giờ tí canh ba ĐỢI những khách quen mồm, ... Đều là những thứ đáng ĐỢI, ngày biến mất.
4. Sống càng gấp, thì sự chờ đợi càng hiếm, càng quí.
Đợi nhau, là thứ cuối cùng mà đất này còn có thể làm, dẫu nhiều khi không biết đợi ai và đợi để làm gì.
Mỗi tuần, anh đợi con đi học hai tiếng đồng hồ. Hoàn toàn không nóng vội. Bởi vì hai tiếng sau, thằng bé bước ra đã trưởng thành hơn một chút.
Nhiều tuần một chút như thế, anh không còn cơ hội đợi để dắt tay nó nữa, đơn giản vì nó đã lớn rồi.
5. CHO NÊN, ĐỢI LÀ THỨ ĐẸP VÀ TỬ TẾ. ĐỢI KHÔNG HẲN PHẢI VÌ NGƯỜI, MÀ CHÍNH LÀ VÌ MÌNH.
ĐỢI ĐỂ GIỮ ĐƯỢC CÁI BÌNH ỔN, CÁI TÍN NGHĨA CỦA MÌNH.
0 notes
binhtinhsong · 5 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Ba tôi qua đời bất ngờ năm 1964, nhỏ em út còn trong bụng Má. Tôi phải nghỉ học, tìm việc làm ngày đêm để phụ giúp Má tôi nuôi sáu đứa em còn nhỏ dại.
Đầu năm 1965, tôi được mời đến dạy kèm Toán cho cô con gái lớn một gia đình người Việt ở Nam Vang. Mỗi ngày 2 tiếng, từ 7 đến 9 giờ tối, từ thứ Hai đến thứ Sáu. Em học trường Providence, còn gọi là trường Bà Phước, lúc đó chỉ dành cho nữ sinh. Em nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng mới ở lại Cinquième, trong khi tôi đã đậu Brevet d’Études du Premier Cycle hai năm trước.
Có lẽ vì là con gái nhà khá giả nên em hơi… làm biếng học, nhất là toán, géometrie và algèbre. Lúc đầu, tôi hơi nản lòng vì… em nhìn bài vở như thấy ma, tôi thường phải làm bài giùm em, nhưng từ từ em nghe lời tôi khuyên, chịu làm bài, chịu học bài, và được lên lớp mỗi năm.
Đầu năm 1968, em học Troisième, chuẩn bị thi Brevet. Tôi kèm em từng môn, giúp em làm những bài vở mà đúng ra tôi không cần giúp. Em trả ơn bằng cách mời tôi ở lại ăn cơm tối.
Tôi cho em mượn những quyển sách mà tôi đã học qua, trong một lần trả sách, em kèm theo tấm giấy chỉ viết một câu “cho moi làm amie intime của toi nha”. Tôi gật đầu vì sợ em giận, em không thèm học nữa. Từ đó, em hẹn tôi đi chơi cuối tuần, tôi cũng gật đầu với điều kiện là em phải xin phép Ba Má đàng hoàng và phải ráng học.
Tôi biết em thương tôi, tôi cũng thương em. Tôi gọi em là “cô Tiên” vì em có dáng dấp qua cầu gió bay, có bước đi lả lướt nhẹ nhàng như các nàng tiên nữ trong vũ khúc nghê thường, vì em đã mang đến cho tôi những cảm xúc mà người trần gian chưa từng cho tôi trước đó.
Những ngày mưa, không đi chơi được thì tôi ngồi hát em nghe bên mái hiên nhà:
Một chiều cuối tuần mưa bay lất phất và mây trắng giăng giăng
Em đến thăm anh vì trời mưa mãi nên không kịp về
Bên anh, em lặng nhìn bầu trời và ánh mắt mộng mơ
Sợ người yêu khóc, khe khẽ bên tai anh kể chuyện ngày xưa.
Chuyện xưa kể rằng trên thiên giới ấy ngày vui kết hoa đăng
Thiên Quốc đang vui một nàng tiên nữ làm rơi ly ngọc ngà
Đang say nên trời bèn đọa đày nàng tiên xuống trần gian
Làm người dương thế không biết bao lâu mới được quay về trời.
Em ơi nàng tiên ấy xuống dương trần một chiều mưa bay nhiều
Và vì thương trần thế, thương kiếp sống phong sương
Nên dù rằng một hôm Thiên Quốc trời sai
Gom mây hồng làm xe đưa tiên về
Tiên nói dối tiên còn đang giận trời nên tiên chẳng về đâu.
Nàng tiên giáng trần không đôi cánh trắng giờ đang ngắm mưa bay
Đang đứng bên anh thầm cầu mưa mãi cho tiên đừng về
Anh ơi lỡ mà trời gọi về thì tiên chẳng về đâu
(Bài hát “Huyền Thoại Một Chiều Mưa”)
Nhưng tôi luôn nhớ mình là con trai nhà nghèo, chỉ có chiếc Mobylette cà tàng làm chân đi kiếm cơm mỗi ngày. Em là con gái nhà khá giả, đi học có xe đưa rước, về nhà không làm động móng tay vì đã có chị bếp, chị bồi, chị vú lo toan mọi việc. Nếu hai đứa thành vợ thành chồng, em cực thân là cái chắc.
Trong một lần kề vai nhau đi quanh công viên Chùa Tháp, trời bỗng dưng mưa. Tôi bật dù che hai đứa nhưng mưa càng lúc càng nặng hột, em bỗng xoay người lại ôm hôn tôi dưới mưa. Tôi than thầm trong bụng “gặp oan gia truyền kiếp rồi”.
Năm đó, em thi đậu Brevet và tôi nghỉ dạy vì vừa xin được cái job thư ký kế toán ở hãng L’UCIA, Nam Vang.
Lúc trước gặp nhau 5 ngày mỗi tuần, có nhiều thì giờ để nói với nhau những gì muốn nói. Giờ phải chờ đến cuối tuần mới được gặp nhau vài tiếng, nhớ ơi là nhớ. Tôi bắt đầu làm thơ “nhớ em”…
Nhớ lúc xưa kia mới biết nhau
Rồi thương rồi nhớ suốt đêm thâu
Ðêm nào cũng vái cho mau sáng
Nhớ quá trời ơi! Nhớ phát rầu.
Nhớ những chiều em qua phố vắng
Dáng hồng xen lẫn bóng hàng cau
Mân mê vạt áo, em e lệ
Những lúc anh nhìn, má đỏ au.
Nhớ lúc mình đan tay đếm bước
Em run run hỏi: – Sẽ ra sao ?
Anh cười, anh nói như đinh đóng:
– Anh sẽ yêu em đến bạc đầu!
Đưa bài thơ cho em, em bỏ túi nói sẽ về nhà đọc. Tuần sau gặp nhau, em không nhắc gì về bài thơ của tôi mà hỏi tôi nghĩ gì về cuộc sống hai đứa sau này.
Tôi nói là nhà tôi nghèo, em nói em biết rồi, tôi phải đi làm giúp Má nuôi các em còn nhỏ, em nói em cũng biết rồi, nếu mình cưới nhau thì em sẽ cực thân hơn là sống với Ba Má em…
Em trả lời làm tôi chưng hửng “hiện nay, cái khổ nhất mà “moi” phải chịu đựng hàng ngày là nhớ “toi”, cái cực nhất mà moi phải chịu đựng hàng ngày là làm sao để gặp toi sớm hơn, nên moi không sợ gì cả. Trời sanh voi sanh cỏ”.
Tôi khuyên em nên kiên nhẫn, nói cho em hiểu lúc này là thời gian đẹp nhất trong cuộc tình hai đứa, cái nhớ cái thương bây giờ sẽ làm mình gắn bó nhau hơn sau này…
Em nghe lời tôi và chuyện hẹn hò của chúng tôi kéo dài cho tới đầu năm 1970.
Tướng Lon Nol lật đổ vua Sihanouk, tự phong là tổng thống xứ Kampuchea (Cao Miên).
Một số người Miên quá khích thừa nước đục thả câu, “cáp duồn” (nghĩa là chặt người Việt) lẻ tẻ. Đang đêm, họ đến gõ cửa nhà người Việt ở những vùng thôn quê hẻo lánh. Một số người Việt không may đã bị họ chặt đầu, xác thả trôi sông về tới Tân Châu, Hồng Ngự… Nhiều người Việt có chút của ăn của để ở Cao Miên bán tháo tài sản để về Miền Nam Việt Nam lánh nạn. Ba Má em cũng không ngoại lệ.
Em gặp tôi bàn chuyện này. Tôi đem việc này hỏi ý kiến ông giám đốc hãng L’UCIA. Ông giám đốc đưa hai đứa tôi về biệt thự do hãng mướn cho ổng ở trên đại lộ Norodom, ngay trung tâm thủ đô Nam Vang. Ổng nói: “nhà tao có 2 người bồi bếp, có 2 con chó berger giữ nhà. Nhà có 5 phòng, tao ở chỉ một phòng. Nếu hai đứa thấy ở nhà mầy không an toàn thì đến đây ở với tao. Tao tin tưởng và cần thằng B. giúp tao giữ gìn sổ sách của hãng nên hai đứa mầy muốn ở phòng nào, muốn ở bao lâu cũng được”.
Nghe vậy, chúng tôi yên tâm và quyết định ở Nam Vang dù Ba Má em có về Sàigòn.
Em về xin Ba Má cho hai đứa làm đám cưới. Má em có cảm tình với tôi nên gật đầu. Ba em im lặng vì biết tôi nghèo, sợ con gái cưng của ông sẽ cực khổ khi về làm vợ tôi. Em nói với Ba Má em “nếu Ba Má không tổ chức đám cưới cho hai đứa con, tụi con sẽ tự lo. Con muốn làm vợ anh B. danh chánh ngôn thuận”.
Và hai đứa tôi tự tổ chức lễ cưới của mình.
Sáng ngày 24/02/1970, Má tôi và tôi mang trầu cau và phẩm vật đến xin cưới em. Chúng tôi lạy bàn thờ tổ tiên nhà em, xin quý ngài chứng giám cho chúng tôi thành vợ thành chồng. Tôi mướn xe Mercedes để rước “cô Tiên” xuống trần.
Tối đến là tiệc cưới tại nhà hàng La Lune, đối diện State Olympic, với 200 quan khách, họ hàng và bạn bè nhà trai, nhà gái. Dĩ nhiên là có nhạc sống do mấy tên bạn tôi tự mang đồ nghề đến giúp vui. Đêm đó, hai đứa tôi khiêu vũ và cụng ly với bạn bè gần tới sáng.
Sau ngày chúng tôi thành hôn thì tình hình chính trị giữa hai nước Kampuchea và Miền Nam Việt Nam biến chuyển dồn dập. Ông bà nhạc tôi và gia đình bay về Sàigòn vài ngày sau đó. Vợ chồng tôi vẫn ở Nam Vang. Tôi vẫn đi làm ở L’UCIA .
Khi xác nhiều người Việt trôi về tới Hồng Ngự, Tân Châu, ông Nguyễn Cao Kỳ – lúc đó là Phó Tổng Thống VNCH – ra lệnh cho Quân-đoàn 3 tràn qua biên giới, lấy cớ là để “bảo vệ kiều bào VN”. Trung tướng Đỗ Cao Trí nhận lệnh với lời tuyên bố làm chấn động chính phủ Cao Miên: “Cho tôi 24 tiếng, tôi sẽ chiếm Nam Vang”.
Ông Lon Nol nghe muốn té đái. Mới làm tổng thống có mấy ngày, nếu để QLVNCH chiếm Nam Vang thì mất mặt bầu cua. Ông gọi điện năn nỉ chính phủ VNCH đừng chiếm Nam vang nên Quân-đoàn 3 dừng lại ở Neak Luong (người Việt mình gọi là Hố Lương), một bến phà chỉ cách Nam vang 60 cây số.
Nghe tin QLVNCH tràn qua biên giới, cả trăm ngàn kiều bào VN ở Cao Miên, trong đó có vợ chồng tôi, bỏ tất cả tài sản, dắt díu nhau vào các trại tị nạn. Các sân trường trung học, chùa, nhà thờ bỗng trở thành những trại tị nạn khổng lồ. Vợ chồng tôi vào trường Seminaire, nơi tôi đã học năm cuối chương trình Tú tài Pháp hai năm trước.
Trong trại Seminaire, người ta chia ra nhiều nhóm, mỗi nhóm 10 gia đình, trước hết là để lãnh nước uống, sau là thức ăn, lúc đó chỉ có khô cá lóc do Red Cross cung cấp. Tôi làm trưởng nhóm 31.
Đầu tháng 5/1970, ông Nguyễn Cao Kỳ bay lên Nam Vang, nói là thăm xã giao tướng Lon Nol nhưng thật sự là đi thanh tra các trại tị nạn. Tối đêm trước, tôi và các trưởng nhóm được lệnh phải thu tất cả những những gì có thể coi như là vũ khí gồm dao, gậy,… và cùng nhiều người thức gần sáng đêm để dựng cái sân khấu dã chiến.
Khi ông Kỳ vào trại Seminaire, ông đến từng lều, bắt tay và hỏi thăm từng người. Điều làm mọi người chú ý là 2 anh đại-úy cận vệ. Họ cao hơn ông Kỳ 1 cái đầu, mặc đồ bay, mang súng ngắn dưới nách, nhưng không cản trở khi kiều bào đến bắt tay, thậm chí ôm hôn ông Kỳ.
Ông Kỳ lên sấn khấu, nói vài lời thăm hỏi xã giao rồi hứa: “Tôi sẽ đưa tất cả đồng bào về quê hương!”
Ông nhận được những tràng pháo tay như sấm động của mấy ngàn người trong trại Seminaire. Nhiều bà lão bò ra khoảng trống trước sân khấu lạy ông Kỳ như tế sao.
Vài ngày sau, chúng tôi được phát thịt heo lần đầu, dù không ai biết ai cho nhưng mọi người nghĩ là từ chính phủ VNCH. Tuần sau, một đoàn “tàu há mồm” của Hải quân VNCH cặp bến sông Mekong.
Danh sách từng nhóm được gọi để rời trại xuống tàu về nước. Vợ chồng tôi thuộc danh sách thứ 31 nên gần cuối tháng 5/1970 mới được rời trại. Sau 1 ngày lênh đênh trên sông Tiền (hay sông Hậu?) thì về tới trại Đồng Tâm, Mỹ Tho, lúc đó là hậu cứ của Sư-đoàn 7 BB.
Vợ chồng tôi chỉ ở trại Đồng Tâm 5 ngày. Làm giấy tờ nhập cảnh xong thì Ba em lái xe xuống rước về Sàigòn.
Cuộc sống chúng tôi từ ngày về Sàigòn không còn… tà tà như lúc ở Nam Vang. Cũng như tất cả Việt kiều hồi hương lúc đó, tôi được hoãn dịch 18 tháng. Thời gian không nhiều nên tôi làm ngày làm đêm. Em cũng đi làm. Cuối tuần hai đứa đưa nhau đi ăn mì xào dòn, hay ăn nghiêu luộc.
Mỗi tối đi đàn về, tôi chạy thẳng vô Chợ Lớn mua cho em cái bánh bao Ông Cả Cần của Bà Năm Sa-Đéc. Lúc này em không còn thơ thẩn, mà ngược lại… em ăn rất bạo. Dù không nói ra, tôi biết em đang chuẩn bị cái bụng cho đứa con đầu lòng của chúng tôi, dù không biết lúc nào nó sẽ tượng hình.
Nhiều người trong gia tộc hai bên thường trề môi nói “thằng B. con nhà lính tính nhà quan, mới ở Nam Vang về tay trắng mà vợ nó muốn gì được nấy”….
Mấy người này không biết là lúc còn độc thân, tôi đã đọc một câu định nghĩa “người phụ nữ lý tưởng” của một người đàn ông như sau: “Người phụ nữ lý tưởng của một người đàn ông là người bạn, người tình và là người vợ của người đàn ông đó”.
Hồi đọc câu đó, tôi chưa gặp cô Tiên nên tôi đã tự hỏi ngược lại là “tôi có thể vừa là người bạn, vừa là người tình, và là chồng của vợ tôi không”. Ông nào muốn biết cái vụ này nó khó cỡ nào cứ thử cua một cô bạn gái rồi cưới cổ về làm vợ thì sẽ hiểu câu… “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Nhưng khi gặp rồi thương yêu cô Tiên, cái định nghĩa xưa tự nó cho tôi lời giải đáp.
Lúc mới thương nhau, tôi thường kể em nghe chuyện bồ bịch của tôi lúc trước. Em chẳng những không ghen hờn, mà còn góp ý đôi khi rất tiếu lâm, rồi hai đứa cười hí hí. Lúc hai đứa đi chơi, gặp cô nào có “ngực tấn công, mông phòng thủ” là tôi hay quay lại nhìn, em im lặng nắm tay tôi, đợi cô đó đi khỏi tầm mắt mới hỏi “bộ toi hổng thấy cổ đi hai hàng hả?”. Khi vào tiệm bán sách, tôi có cái tật (hổng biết xấu hay tốt) là đứng hơi lâu trước mấy cái đặc san người lớn như PlayBoy. Em im lặng đứng bên tôi, đến khi rời tiệm sách em mới phê bình… “nhỏ này vú đẹp, cô kia mông teo…”. Chỉ khi đến kệ bày mấy cuốn Salut les Copains, em mới thò tay lựa cuốn mới nhất và tự ra quầy trả tiền.
Em chưa bao giờ bắt tôi trả tiền những gì em mua cho riêng em. Em chưa bao giờ lớn tiếng hay dùng lời lẽ không lịch sự với bất cứ ai, dù đôi khi tôi hay ai đó vô tình hoặc cố ý làm em giận.
Ba em nói với em “Ba thấy nó đi nhảy đầm, tay trái một con, tay mặt một con”. Em trả lời “những gì ảnh làm lúc còn độc thân là quyền của ảnh, con không cần biết (thật ra tôi đã kể em nghe hết rồi). Chỉ cần biết hiện giờ hai đứa con thương nhau thật lòng là được rồi”.
Em có cách hôn, chỉ phớt nhẹ, làm tôi hồn phi phách tán. Khi thấy tôi buồn, em cầm tay tôi, xoa nhè nhẹ lên mu bàn tay, khiến tôi quên hết mọi phiền não. Sau này thành vợ thành chồng, em vẫn là người tình tuyệt vời. Em biết cách làm tôi quên những nghiệt ngã mà tôi đã trải qua trong ngày hôm đó.
Em biết tiết kiệm, vén khéo với số tiền mà chúng tôi kiếm được. Em không se sua, dù luôn ăn mặc thanh lịch. Mỗi lần hai đứa ra đường là tôi phải ngó trước nhìn sau, coi có tên nào nhìn lén em không. Khi đứa con đầu lòng của chúng tôi chào đời năm 1972, em tự nguyện bỏ bớt chuyện mua sắm cho riêng mình, để có đủ tiền cho con chúng tôi bú sữa Guigoz 3 năm liên tục.
Cô Tiên đã là một người bạn, một người tình và là người vợ tuyệt vời của tôi.
Được một người vợ như cô Tiên, em muốn gì được nấy không có gì quá đáng.
Bán nhà cho em cũng được, huống chi là ba cái lẻ tẻ.
Tháng 4/1972, tôi hết hạn hoãn dịch, phải đi lính cho tới ngày tan hàng.
Sau 75, có ngày hai đứa phải ăn sáng bằng… cơm nguội, nhưng em luôn dành 1 hoặc 2 đồng cho con chúng tôi có gói xôi nóng hay tô cháo huyết.
Cực nhất là lúc chúng tôi về quê tôi sống từ năm 1976 đến năm 1979. Má tôi cho hai công ruộng và nửa công vườn, đủ cho gia đình chúng tôi sinh sống, không cần phải đi làm mướn, làm thuê. Nhưng không may là hai năm 77-78, lũ lụt tràn vào ngập ruộng trước khi lúa chín. Nông dân vùng Tân châu đói thể thảm. May mà tôi cất nhà sàn, cao khoảng 1.5m, nên nước ngập lé đé sàn nhà.
Nhiều nông gia ở nhà đất, phải kê tủ giường lên cao, có người kê giường tới gần đụng nóc nhà.
Mỗi ngày, cô Tiên ngồi trên sàn nước, miệt mài câu từng con cá chốt, cá sặc, cá lòng tong. Tôi không dám nhìn lâu. Đến bữa ăn chỉ có món cá kho thập cẩm vậy mà thằng con khen “má kho cá ăn ngon”. Tôi mắc nghẹn từng hồi. Rồi cũng qua.
Ở quê, em không cho con đi học, nói mấy ổng dốt mà dạy cái gì! Vợ chồng tôi thay nhau dạy con nói và viết tiếng Việt, tiếng Pháp. Bài học tiếng Việt đầu tiên là bốn câu thơ của ngài Lý Thường Kiệt :
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên phận định tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Tiếng Pháp thì chúng tôi dạy con nói và viết những câu chào hỏi thông thường, không ngờ khi qua Úc nó học tiếng Anh nhanh hơn những bạn tị nạn khác nhờ tiếng Pháp và tiếng Anh có nhiều chữ giống nhau.
Qua năm 79, tôi trúng mùa. Bán mấy chục giạ lúa, thêm chút tiền dành dụm, mua được cái ghe nhỏ, tính chuyện lớn. Khoang ghe chỉ vừa đủ cho hai người lớn và một đứa nhỏ chen vai nhau ngủ. Tôi không biết chèo, tập cả tháng sau mới chèo được hai chèo. Em không biết lội nhưng nhất quyết đòi đi đến những nơi có thể cho chúng tôi thấy được tương lai. Em nói “mình đã sống mấy năm ‘có miệng không nói lại câm, hai hàng nước mắt chan dầm như mưa’. Đủ rồi, phải đi tìm tương lai cho mình và cho con”.
Vậy là đi. Chèo từ Tân châu tới Long xuyên mất hai ngày. Nghỉ xả hơi một ngày rồi chèo tiếp tới Ô Môn, Cần Thơ, Ngã 7, Sóc Trăng, Hộ Phòng, Gành Hào, và sau cùng là ngã 3 cây Tàn. Ở ngã 3 cây Tàn hơn một tháng vì có người mướn tôi đào ao nuôi cá. Đào ao một tháng được hai giạ gạo và một mớ tiền. Chúng tôi trở ra Gành hào vì thấy nơi này là nơi lý tưởng để ra đi. Tôi giấu dưới khoang ghe cái máy đuôi tôm, thường ngày không dám sử dụng, sợ người ta dòm ngó, định khi nào đi mới xài.
Ở Gành Hào đêm trước, thì đêm sau bị bão.
Mưa như trút nước, sấm chớp đầy trời. Chiếc ghe tôi lắc lư như người say rượu, nửa đêm đứt dây buộc sào trôi ra giữa sông. May là lúc đó nước lớn, nước từ ngoài biển đổ vô sông, nếu ngược lại thì có thể bão đã đưa chúng tôi qua Thái Lan hay hổng chừng… vô bụng cá. Tôi cột sợi dây quanh bụng, cố gắng lội vô bờ.
Hình như… lúc không còn cái gì để sợ nữa thì mình mạnh hơn bình thường nên tôi đã kéo chiếc ghe tới dưới dạ cầu chợ Gành hào. Buộc dây ghe lại đàng hoàng là tôi ngã lăn ra thở dốc, lạnh run cầm cập. Em lau mình cho tôi và đưa tôi cái bánh bía, hổng biết em mua lúc nào, đúng là cô Tiên. Ăn cái bánh bía đêm đó, hương vị thơm ngon còn phảng phất tới bây giờ.
Bye bye Gành hào, tôi gắn máy đuôi tôm chạy về Long Xuyên. Chúng tôi ở Long Xuyên gần ba năm. Tôi làm bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện, để có tiền nuôi vợ con. Có lúc đạp xe lôi, có lúc vác lúa gạo ở các nhà máy xay lúa, có lúc làm tạp nhạp.
Đến tháng 2/1982, em tìm được đường dây ra nước ngoài vừa với khả năng của vợ chồng tôi lúc đó. Cái may là chúng tôi chỉ đi một lần là tới Mã Lai. Ở Bidong một tháng rưỡi là được phái đoàn Úc nhận. Qua trại chuyển tiếp Sungei Besi2, ngoại ô Kuala Lumpur để khám bệnh, bổ túc hồ sơ. Ba tháng rưỡi sau là chúng tôi có list đi Úc.
Vài ngày sau khi đặt chân lên đất Úc, lúc đó chúng tôi chỉ biết tiếng Pháp chưa biết tiếng Anh. Em nói với tôi “moi không thích nhờ thông dịch, nhà mình phải có một người giỏi tiếng Anh, toi phải đi học. Moi sẽ đi làm nuôi toi và con”! Nghe ghê chưa?
Mà em cũng không biết tiếng Anh thì đi làm cái gì? Em quên mình từng là một tiểu thơ được cơm bưng nước rót, em quên mình từng đi học có xe đưa rước, em quên mình là… cô tiên của tôi. nên ai mướn gì làm nấy. Quét dọn nhà cửa cho người Úc, chăm sóc con em của đồng hương, làm chả giò bán sĩ (không biết em học ở đâu mà làm chả giò và đổ bánh xèo ngon nhất Darwin).
Tôi cũng đi làm ban ngày, đi học ban đêm. Bảy năm ròng rã, tôi lấy được 2 cái Certificates về kế toán và quản trị địa ốc và xin được cái job “Security Administrator” tại trường đại học Charles Darwin University ở Darwin đầu năm 1985. Tôi làm việc tại CDU liên tục hơn 27 năm, đến khi nghỉ hưu cuối năm 2012.
Em không đi học tiếng Anh một ngày nào nhưng sau này… lại làm thông dịch cho bạn bè, nhiều nhất là mấy cô lấy chồng Úc, mới qua Úc chân ướt chân ráo, tìm đến em nhờ giúp đỡ. Em chở họ đi làm hồ sơ nhập cư, điền đơn xin tiền an sinh xã hội… Bà xã tôi thương đồng hương nên ai nhờ thì giúp, cứ ăn cơm nhà vác ngà voi, không đòi hỏi ai phải trả đồng bạc nào dù biết làm thông dịch cũng được trả tiền. Mấy cô vợ Úc thương em lắm, cuối tuần là ghé nhà tôi xào xào nấu nấu … thật vui.
Hỏi em mới biết, em học tiếng Anh bằng cách theo dõi các chương trình Play School trên TV. Chương trình này dạy con nít Úc nói/viết tiếng Anh để chuẩn bị vô mẫu giáo. Em đọc báo tôi mang về mỗi ngày. Không hiểu chữ nào, đoạn nào thì em hỏi tôi hay tra tự điển.
Tiếu lâm nhất là khi bà hàng xóm nhờ em làm thông dịch. Bà này gốc Ý (Italy), có chồng gốc Tây Ban Nha (Spain). Bà ta đến Úc theo diện vợ chồng năm 1978 và không đi học ngày nào. Khi rảnh rỗi bà ta qua nói chuyện với bà xã tôi. Bà ta nói “broken english” với giọng Ý nên tôi và mọi người không ai hiểu cả. Vậy mà bà xã tôi hiểu nên mỗi lần bà hàng xóm cần đi bác sĩ, hay bất cứ cơ quan công quyền nào ở Darwin là qua năn nỉ nhà tôi theo làm thông dịch.
Một năm sau ngày đến Úc, tôi được bầu làm tổng thư ký Hội Người Việt Tự Do tại Darwin, sau đổi tên thành CĐNVTD Bắc Úc cho tới bây giờ. Tôi dính với các sinh hoạt của CĐ mình cho tới năm 2017 mới rút chân ra được. Suốt thời gian này, bất cứ tôi làm cái gì đều có sự giúp đỡ, yểm trợ khi công khai khi âm thầm của cô Tiên.
Đứa con thứ hai của chúng tôi chào đời năm 1984 tại Darwin. Nhìn em cho con bú, tắm rửa cho con, nâng niu thằng nhỏ như vàng như ngọc, tôi nhớ lại những ngày hai đứa mới thương nhau, mỗi lần bên nhau là bàn chuyện mai này… tôi viết bài thơ tặng em.
Một chiều lãng đãng ánh tà dương
Em kể anh nghe chuyện mộng thường
Đôi mắt em nhìn xao xuyến quá
Như sao lấp lánh một trời thương.
Từ đó đời mình hết lẻ loi
Đan tay qua phố bước chung đôi
Em cười rạng rỡ như tiên nữ
Tiên nữ của anh – cũng được rồi.
Từ đó đời mình ươm ước mơ
Từng đêm anh cắn bút làm thơ
Mỗi dòng ôm ấp ngàn thương nhớ
Thương nhớ lớn theo nổi đợi chờ.
Từ đó mình bàn chuyện lứa đôi
Mai này, mình có hai con thôi
Trưởng nam, phần nó lo hương hỏa
Em nó, cô Ba – có rượu mời.
Từ đó mình bàn chuyện cưới nhau
Anh giành chọn áo cưới cô dâu
Màu vàng, hoàng hậu lòng anh đó
Em nói : – Màu hồng, áo cô dâu!
Từ lúc về làm vợ của anh
Âm thầm mình kết mộng ngày xanh
Trưởng nam bật khóc, cưng như ngọc
Đứa kế trai luôn, quý tựa vàng.
Nhiều đêm nằm gác tay lên trán
Anh cám ơn Trời, cám ơn em
Bảy nổi ba chìm mình chẳng ngán
Vì em có anh, anh có em.
Từ năm 2005 đến năm 2015, chúng tôi tổ chức những bữa ăn cứu trợ Thương Phế Binh còn sống khổ sở nơi quê mình bằng cách… tổ chức BBQ tại nhà tôi. Thức ăn do bà xã tôi và vài người bạn thân cùng chung sức nấu nướng, tôi bỏ tiền túi mua bia và nước giải khát. Ăn uống free. Tôi để 1 cái “Thùng Cứu trợ” trên bàn, ai cho bao nhiêu, tôi gởi về VN giúp anh em thương phế binh bấy nhiêu, theo tiêu chuẩn mỗi người 100 Úc kim.
Vì số người Việt ở Darwin rất khiêm nhường, chỉ có vài trăm người, nên lúc đầu chỉ được vài ngàn. Từ từ, bà con tin tưởng nên khi có dịp đi ngang nhà tôi là họ bỏ tiền vô thùng thơ, không đợi đến Bữa ăn Cứu trợ.
Gõ máy tới đây, bỗng nhiên làm biếng… không muốn gõ máy nữa, vì đang nhớ cô Tiên, nhớ quá xá nhớ.
Cô Tiên của tôi đã về trời sau khi đã cùng sống chung với cha con tôi 43 năm, 3 tháng, 27 ngày hạnh phúc. Em quy tiên sau một cơn bạo bệnh. Từ một người mạnh khỏe bình thường, đúng 5 tuần sau thành người thiên cổ.
Trong những ngày cuối của cuộc sống nơi dương thế, khi thấy hai con đứng nhìn em, nước mắt lưng tròng, em cầm tay con lắc lắc, mỉm cười nói: “Ch��a cũng chết, Phật cũng chết, thì Má cũng chết. Má đã trả xong món nợ ân tình với Ba con và các con thì Má đi. Con trai khóc… xấu lắm”. Con tôi quẹt nước mắt… miệng cười méo xẹo.
Trong Hospice Hospital, nơi dành cho những bệnh nhân… “terminally ill”, mỗi ngày có y tá đến đánh răng và lau mình cho em. Có một lần em cám ơn họ “Thanks so much for keeping my body clean. I know it’s shutting down”. Cô y tá người Úc trợn mắt nhìn em, rưng rưng nước mắt. Sau này, cô nói với tôi “Tao chưa thấy ai sắp chết mà còn lịch sự và tỉnh táo như vợ mầy”.
Khi biết mình sắp trả xong cái nghiệp ở dương gian, em nắm tay tôi dặn dò phải tổ chức tang lễ em như thế nào. Thỉnh vị tăng ni nào chủ trì tang lễ, xong phải hỏa thiêu và chỉ giữ tro cốt 100 ngày. Sau đó mang tro cốt em rải trên sông Parramatta, đoạn gần Opéra House ở Sydney, là nơi em thích đi dạo mỗi lần đi thăm con. Em nói nhỏ nhẹ như đang lo tang lễ của ai khác. Tôi chỉ biết im lặng gật đầu, ráng kềm cho nước mắt đừng chảy ra. Tôi đã làm đúng theo lời em dặn.
Từ ngày cô Tiên về trời, cha con tôi đứt ruột đứt gan, tan nát trong lòng. Tôi đã sống những ngày như người chết chưa chôn.
Câu chuyện kể có thật của Buu Nguyen
(st) <3 <3
0 notes
binhtinhsong · 8 years
Text
Muốn Tết vui, vợ chồng phải vô tâm
Tôi nghĩ, Tết vốn là để chúng ta... vô tâm, không chỉ đàn ông mà cả phụ nữ nữa. Hãy vô tâm nhiều hơn nữa với nhau trong cuộc hôn nhân của bạn, đừng xét nét nhau nữa mà làm gì. Chứ tôi thấy, Tết nào cũng thế, chúng ta luôn bị quan tâm nhau một cách thái quá, từ việc lương thưởng bao nhiêu, Tết trọng nội hay trọng ngoại, chồng lười nhác việc nhà, vợ keo kiệt bủn xỉn với nhà nội, mẹ chồng mắng mỏ con dâu vì bỏ bê ngày Tết... Tôi nghĩ, sao chúng ta cứ tự làm khổ mình đến như vậy?
Tết vốn là để chúng ta vô tâm! Vợ không biết cúng lễ hay cỗ bàn thì có sao? Chồng nhác chuyện dọn dẹp cửa nhà thì có gì? Tết vốn là dịp để nghỉ ngơi sau cả năm trời lao động vất vả kia mà? Có nhiều người đàn ông thích đưa vợ con đi du lịch Tết thì cũng sẽ có nhiều người phụ nữ muốn Tết là quây quần, là dịp để trang hoàng nhà cửa, nấu những bữa cơm ngon hơn cả ngày thường. Hay có những người chỉ thích về quê ăn Tết xưa, lu bu cỗ bàn mấy ngày Tết trong hạnh phúc. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Đừng cứ cho là đàn ông phải chiều vợ, nịnh vợ mới là đàn ông chuẩn mực. Phụ nữ phải phơi phới như hoa, quần là áo lượt đi chơi Tết mới là phụ nữ hạnh phúc. Sao chúng ta cứ lấy tiêu chuẩn của mình ra để áp đặt cho người khác vậy?
Tumblr media
Tôi nghĩ, Tết vốn là để chúng ta vô tâm. Mà không chỉ Tết, cả ngày thường nữa. Vô tâm với những lỗi lầm của nhau, kiểu giận đấy rồi lại quên ngay, cho thanh thản. Các nhà khoa học đã chứng minh phụ nữ thích đàn ông vị tha hơn cả đẹp trai. Và đàn ông sẽ thấy hạnh phúc hơn với người vợ mau quên. Đàn ông mà đi soi mói, chấp nhặt từng ly từng tí với vợ thì chẳng bao giờ gia đình có cái Tết tử tế. Phụ nữ mà cứ nhớ dai thù lâu thì cả đời chỉ sống trong ấm ức, tủi nhục. Vì thế, hãy vô tâm đi.
Cuộc sống vốn chẳng nhiều nhặn gì. Chúng ta cứ chấp nhặt nhau, cứ xét nét nhau, cứ thấy những điều bất ổn của nhau thì chỉ đau, chỉ khổ và buồn thôi. Vô tâm đi, Tết càng phải vô tâm. Hôn nhân vốn bao hàm cả sự thoả hiệp để bước tới, để đi xa. Tết nhất có mấy ngày để lười biếng vậy. Có phải thế không mà mùng một sớm mai, người ta kiêng kỵ cãi nhau, Tết nhất kiêng kỵ quét nhà?
Một cuộc hôn nhân khoẻ mạnh vốn không phải là một cuộc hôn nhân vô trùng và sạch sẽ đâu. Chồng tệ cái này, kém cái kia, làm đâu hỏng đấy nhưng anh ấy cũng có cả tá những thứ được hơn những gã đàn ông khác. Vợ có thể vụng, có thể hay than thở, hay mè nheo, hay cằn nhằn thì cô ấy cũng có cả tá cái được khác. Mà vợ, chồng không nhiều ưu điểm thì cũng có sao, miễn là Tết này hai đứa cứ phớ lớ nói cười là được.
Thì thế, Tết vốn là để chúng ta học bao dung với nhau, học lờ lớ lơ đi những thứ nhỏ nhặt để cùng nhau tận hưởng một cái Tết trọn vẹn vậy.
- Hoàng Anh Tú - VnExpress
3 notes · View notes
binhtinhsong · 8 years
Link
Nếu chỉ còn một ngày để sống,người đưa tôi về đến quê nhà Để tôi thăm làng xưa nguồn cội,cho tôi mơ mơ tiếng mẹ cha Nếu chỉ còn một ngày để sống,người cho tôi một khúc kinh cầu Người tôi thương êm ấm môi cười,cho con tôi bước đời yên vui Nếu chỉ còn một ngày để sống,làm sao ta trả ơn cuộc đời Làm sao ta đền đáp bao người,nâng ta lên qua bước đời chênh vênh Nếu chỉ còn một ngày để sống,làm sao ta chuộc hết lỗi lầm Làm sao ta thanh thản tâm hồn,xuôi đôi tay đi giữa hừng đông Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này Cho tôi được ngắm sao trên trời ,giữa hương đồng cỏ nội Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa Cho tôi được cám ơn cuộc đời,cám ơn mọi người Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca Nếu chỉ còn một ngày để sống,muộn màng không lời hối lỗi chân thành Buồn vì ai, ta làm ai buồn, xin bao dung tha thứ vì nhau Nếu chỉ còn một ngày để sống, chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp Phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được bình an. Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này Cho tôi được ngắm sao trên trời ,giữa hương đồng cỏ nội Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa Cho tôi được cám ơn cuộc đời,cám ơn mọi người Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca
0 notes
binhtinhsong · 8 years
Video
youtube
Cảm giác của bạn sẽ như thế nào khi gần đất xa trời? Tiếc nuối, thanh thản, buông bỏ hay sợ sệt? 
Với những giả thiết được đưa ra, khi con người ta chết đi thì chưa chết hẳn, họ sẽ được đưa đến một vùng trắng xóa. Tại nơi đó, họ có thể nhớ và nhìn lại được hết tất cả những ký ức mà họ có, những điều họ biết và chưa biết sẽ hiện rõ như ban ngày. Họ có thể cảm nhận được vị nóng ấm của sữa mẹ, những tiếng nói đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên trước khi họ rẽ lên thiên đàng / đầu thai hoặc xuống địa ngục.
Có những thứ đôi khi lướt qua ta như bọt biển, đến rồi lại đi. đập vào bờ và tan thành sóng nước nhưng mấy người biết được mỗi khoảnh khắc trôi qua đó là một điều vô giá đối với bản thân, đánh mất đi sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Một đoạn phim ngắn “The Answer” được gói gọn chỉ trong hơn 7 phút sẽ có thể làm cho mỗi người suy nghĩ được nhiều thứ khác nhau. Mong mình sống chậm lại một chút, quan tâm đến những người, mọi thứ xung quanh mình một chút nữa thì sẽ khác, khác lắm.
3 notes · View notes
binhtinhsong · 8 years
Video
DẠ …HỔNG SAO ĐÂU, BÌNH TĨNH SỐNG! DẠ…
Chương trình Vietnam’s Got Talent đêm qua có một thí sinh vô cùng đặc biệt. Một người phụ nữ lớn tuổi, dự thi cùng một cây đàn guitar. Cách cô hát, cách cô đàn cũng giản dị như chính bộ áo quần cô mang trên người vậy. Cô độc thân, ở cùng em gái, làm vườn và chữa bệnh miễn phí cho trẻ em. Hoàn cảnh sống càng khó khắn khi không có điện và nước. Những có lẽ hình ảnh của cô sẽ chỉ dừng lại ở một người phụ nữ nghèo khó, tốt bụng, yêu ca hát nếu như cô không nói ra một câu đáng để chúng ta suy nghĩ :“Hổng sao đâu, bình tĩnh sống” Dường như chúng ta đang quá lo sợ trong cuộc sống, từ việc cơm ăn áo mặc cho đến những sự việc bé nhỏ cũng có thể làm ta “hoảng loạn” rồi bị cuốn luôn theo nó. Có lẽ đây sẽ là một bài học cho chúng ta, học cách bình tĩnh với cuộc sống, để nhận ra cái cốt lõi, cái ý nghĩa của cuộc sống này, đâu mới thật sự là điều ta cần quan tâm, đâu mới là đích đến thật sự của mình. Cứ “bình tĩnh sống”!
CẢM ƠN ĐỜI ĐÃ MÀI DŨA CHÚNG TÔI
vine
vine
.
153 notes · View notes